Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 400
Mỗi ngày Nhan An Bang đều sẽ lẳng lặng nhìn Nhan Tịch từ xa, Nhan Tịch đều coi như mình không nhìn thấy gì, đúng giờ đi học, đúng giờ về nhà.
Mãi cho đến khi Nhan An Bang rời khỏi thành phố Sydney, Nhan Tịch cũng không đồng ý ăn cơm chung với ông ta.
Không phải là Doug không giúp chuyển lời, mà là đều bị Nhan Tịch lạnh lùng từ chối.
Biết nỗi hận cùng bài xích trong lòng cô đối với Nhan An Bang không thể tan biến chỉ trong một sớm một chiều, Doug chỉ có thể để cho Nhan An Bang rời đi trước.
Mặc dù tiếc nuối nhưng Nhan An Bang cũng hiểu, đành chán nản trở về nước.
Khi Tưởng Triết Hàm lần thứ hai lái xe tới đưa Nhan Tịch về nhà, thì đúng lúc chạm mặt Doug tới đón Nhan Tịch tan học, Nhan Tịch nhìn thấy Doug, hai mắt sáng lên chạy tới, Tưởng Triết Hàm nhìn thấy cảnh này, trong lòng chợt cảm thấy có chút kỳ quái không nói nên lời.
Anh ta đã nhìn thấy người đàn ông này vài lần, lần nào cũng đều ở cạnh Nhan Tịch, mà khi Nhan Tịch ở bên cạnh người đàn ông này, gương mặt luôn luôn nở nụ cười, chẳng lẽ đây là người Nhan Tịch thích? Tưởng Triết Hàm không có câu trả lời cho vấn đề này, bởi vì sau đó Nhan Tịch đã đi mất.
Doug liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy Tưởng Triết Hàm vẫn còn đứng ở cổng trường nhìn theo bọn họ thì mỉm cười mở miệng: “Anh chàng vừa rồi là người đang theo đuổi em hả?”
Nhan Tịch ngẩn người, sau đó mới phản ứng được anh đang nói đến Tưởng Triết Hàm, trong lòng có chút bối rối, giải thích theo bản năng: “Em không thích anh ta.”
Doug cười: “Đừng căng thẳng, anh chỉ muốn trò chuyện với em thôi.
Nhan Tịch, tuổi này của em, chính là thời điểm tốt nhất để hưởng thụ tình yêu, em có thể thử xem sao.”
Anh đã phát hiện sự bài xích của Nhan Tịch với người khác, đó là một loại phản ứng bản năng sau khi bị tổn thương.
“Vậy em có thể thích anh không?”
Nhan Tịch bật thốt lên, vừa nói xong liền tự mình sửng sốt, cúi đầu xuống, không dám nhìn Doug.
Có lẽ là Doug cũng không ngờ là Nhan Tịch lại đột nhiên nói như vậy, nhất thời không phản ứng kịp, quay đầu sang nhìn Nhan Tịch, nhưng chỉ có thể nhìn được đỉnh đầu đen nhánh cùng lỗ tai đã bị nung đến đỏ bừng.
Doug không khỏi buồn cười, anh bỗng cảm thấy Nhan Tịch như vậy thật đáng yêu.
Cho đến khi về đến nhà, Doug cũng không trả lời vấn đề này của Nhan Tịch, Nhan Tịch cũng không tiện hỏi.
Xe vừa dừng hẳn, cô liền chạy chậm vào cửa nhà.
Doug nhìn dáng vẻ vội vã của cô thì đứng phía sau nói: “Chú ý dưới chân.”
Ai ngờ Nhan Tịch lại càng chạy nhanh hơn, khi về đến nhà, Nhan Tịch mới ngồi xuống ghế sô pha ôm lồng ngực đang đập loạn, rồi thở phào nhẹ nhõm.
Cô ảo não ngã trên ghế sô pha: “Xấu hổ muốn chết, Nhan Tịch, sao mày có thể ôm suy nghĩ như vậy với Doug chứ.”
Nhan Tịch vừa tự phỉ nhổ chính mình vừa không khỏi nhớ lại từng chuyện một kể từ khi quen biết Doug.
Từ lúc mới quen cho đến bây giờ, con người này của Doug luôn mang đến cho Nhân Tịch một cảm giác quen thuộc, loại cảm giác này đã từng có trên người của Thẩm Thanh Lan.
Không phải là Nhan Tịch không biết sự bài xích của mình đối với người khác giới, nhưng chỉ những khi cô ở bên cạnh Doug, tâm trạng lại đặc biệt thả lỏng, đây không phải là hiện tượng mới xuất hiện, mà đã tồn tại ngay từ đầu, liệu có phải tất cả những điều này đã chứng tỏ rằng Doug mới là một nửa định mệnh của mình? Nghĩ như vậy, mặt Nhan Tịch càng đỏ hơn, cô che gò má đang nóng lên của mình, vùi cả người vào sô pha.
* Buổi sáng ngày hôm sau, khi Doug tới đón Nhan Tịch đi học, toàn bộ quãng đường Nhân Tịch đều cúi đầu không dám nhìn anh, Doug liếc mắt nhìn đỉnh đầu đen nhánh của cô, mãi tới khi sắp đến trường học, Nhan Tịch cũng không hề nói chuyện, mà chỉ im lặng cười một mình.
Lúc đến cổng trường, Doug kéo lại Nhan Tịch đang muốn xuống xe, nhét một cái túi vào trong tay cô: “Đừng quên ăn sáng.”
Nhan Tịch ôm túi, thấp giọng nói một tiếng cảm ơn, rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Doug.
Doug lắc đầu bật cười, nhưng rất nhanh sau đó nụ cười liền nhạt bớt, anh lắng lặng nhìn về phía trước, không biết đang suy nghĩ gì.
Qua hồi lâu, anh mới rời khỏi nơi này.
Liên tiếp ba ngày, trạng thái của Nhan Tịch đều như vậy, bây giờ cô vừa nhìn thấy Doug thì nhịp tim liền không nhịn được mà đập nhanh hơn, sau khi một số chuyện đã bị chọc thủng, có vẻ như điều này đã trở nên đặc biệt rõ ràng.
Nhưng khi thấy phản ứng của Doug đối với mình không có bất cứ điều gì khác so với trước đây, trong lòng Nhân Tịch lại có chút mất mát, có lẽ đây chính là cái được gọi là tương tự đơn phương nhỉ.
Mà hôm nay, lúc Doug đưa Nhan Tịch về nhà, Nhan Tịch lại không giống như mấy ngày trước cứ thế chạy về nhà, mà cứ ngồi yên ở chỗ ngồi bên cạnh người lái.
Doug nhìn cô nghi hoặc: “Sao vậy Nhan Tịch?”
Nhan Tịch cúi đầu, do dự thật lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Doug: “Doug, hôm đó lời em nói là nghiêm túc, nếu như anh muốn tìm bạn gái, liệu có thể cân nhắc đến em không?”
Cô nhìn thẳng vào mắt Doug, đây là lần đầu tiên sau mấy ngày cô thẳng thắn đối mặt với anh như vậy, ánh mắt cô sáng lên khi nhìn thấy mắt Doug chợt loé, anh đang muốn mở miệng thì đã bị Nhan Tịch che kín.
“Nếu như từ chối thì anh đừng nói, em sợ mình sẽ khóc mất.”
Nhan Tịch cướp lời trước.
Trong mắt Doug thoáng hiện lên ý cười, cầm lấy tay cô, nắm trong lòng bàn tay: “Nhan Tịch, bây giờ em vẫn còn nhỏ, không tiếp xúc nhiều với những người khác giới, nhưng lại tiếp xúc với anh tương đối nhiều, có lẽ vì vậy mới khiến em nảy sinh ảo tưởng, nếu như em dũng cảm hoà nhập, tiếp xúc nhiều hơn với những người khác giới khác, khi ấy em sẽ nhận ra, loại tình cảm của em đối với anh, chỉ là do thời gian tiếp xúc của chúng ta nhiều hơn nên mới nảy sinh cảm tình mà thôi.
Anh mong là em sẽ tiếp xúc với nhiều người khác giới hơn, thậm chí có thể lựa chọn một người mà em cho là tương đối tốt để thử qua lại, anh thấy cậu thanh niên anh gặp hôm đi đón em cũng không tệ đâu.”
“Đừng nói nữa.”
Nhan Tịch cắt lời anh, “Doug, dù anh có không thích em, thì cũng đừng đấy em cho người khác.
Em không thích những người khác, bọn họ đều khiến em cảm thấy chán ghét.”
Hai mắt cô ngập tràn ánh nước long lanh, khiến cho lời nói tiếp theo của Doug bị nghẹn trong cổ họng, ánh mắt anh thoáng hiện lên vẻ đau lòng, nhưng liền nhanh chóng biến mất: “Nhan Tịch.”
Nhan Tịch cởi dây an toàn: “Em sắp muộn rồi, hẹn gặp lại.”
Doug nhìn bóng lưng Nhan Tịch dần đi khuất, khẽ thở dài.
Chiều tối hôm đó, khi Doug cắn thời gian đi đón Nhan Tịch, lại không nhìn thấy cô đi ra, gọi điện thoại cho cô thì mới biết Nhan Tịch đã về nhà trước.
[Doug, em biết công việc của anh bận rộn, thời gian này luôn để anh phải đưa đón em đi học, thật sự làm phiền, sau này em sẽ tự đi, không quấy rầy anh nữa, hẹn gặp lại.] Doug nhìn điện thoại, ánh mắt sẫm lại, suy nghĩ chốc lát, mới gửi một tin nhắn cho Nhân Tịch.
[Được, nhớ ăn cơm đúng giờ, tự chăm sóc bản thân thật tốt, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.] Nhan Tịch nhìn tin nhắn này, nước mắt không kìm được mà chảy xuống: “Doug thối, Doug đáng ghét, sao anh không thử giữ em lại chứ? Em nói cái gì thì chính là cái đó sao? Đúng thật là đáng ghét muốn chết.”
* Trong nước, sau khi Annie đồng ý xem mắt với một người trong số những người mà cha cô chọn, cuối cùng cha cô cũng đã khôi phục nguồn tài chính, trả lại thẻ ngân hàng cho cô, cô lại trở thành một thiên kim cao ngạo của tập đoàn, cũng không bị hạn chế tự do nữa.
Sau khi được tự do, việc đầu tiên Annie làm chính là đi tìm Eden, cô gọi cho Eden mấy cuộc điện thoại, nhưng Eden vẫn không nhận, thậm chí còn một lần nữa đưa số của cô vào danh sách đen.
Eden cũng không ở bệnh viện, Annie đến tận nhà Eden để tìm anh, nhưng Eden cũng không ở nhà, Annie bèn ngồi chờ ngay cửa nhà Eden.
Hôm nay Eden tới làm kiểm tra cho Phó Hoành Dật, bây giờ chính là thời điểm then chốt để tiến hành phục hồi chức năng cho Phó Hoành Dật, anh phải thường xuyên tới nhà họ Phó kiểm tra cho Phó Hoành Dật, giúp anh phục hồi chức năng.
Lúc anh trở về đã muộn lắm rồi, kết quả lại thấy một người ngồi ở cửa nhà, ngồi xổm dưới đất, dường như đang ngủ, anh liếc nhìn cô một cái, lấy chìa khoá ra mở cửa.
Annie nghe tiếng mở cửa thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy Eden, hai mắt cô sáng lên: “Eden.”
Cô muốn đứng lên, nhưng vì ngồi xổm quá lâu nên hai chân đã tê rần.
Cô giả vờ tội nghiệp nhìn về phía Eden: “Eden, chân em tê hết rồi, anh đỡ em đứng lên có được không?”
Eden hờ hững nhìn cô, cứ thế vào nhà, Annie ôm lấy chân Eden: “Eden.”
“Buông tay.”
Eden lạnh giọng nói.
“Eden, tại sao anh luôn đối xử lạnh nhạt với em như vậy?”
Annie tủi thân: “Hề Dao không để ý tới em, ba em nhốt em ở trong nhà, ngay cả anh cũng không chịu quan tâm tới em, chẳng lẽ em là người khiến mọi người ghét như vậy sao?”
Chuyện kia cũng đâu phải là do cô cố ý, nhưng toàn thế giới đều cho rằng cô làm chuyện các độc không thể tha thứ, chẳng lẽ sau khi ai đó phạm sai lầm liền không đáng được tha thứ? Eden nhẹ nhàng kéo chân ra, Annie ôm càng chặt hơn, Eden nhìn cô, lạnh nhạt mở miệng: “Tôi đã có người trong lòng, nhưng người kia không phải cô, sau này cũng sẽ không phải cô, cô đừng đến tìm tôi nữa.”
Đây là lần đầu tiên Eden nói rõ với cô, anh đã có người mình thích.
Annie liền biến sắc: “Người kia là ai?”
Cô vẫn không tin rằng Eden đã thích người khác, có lẽ Eden chỉ đang lừa cô mà thôi? “Điều này cô không cần biết, buông ra.”
“Anh không nói rõ cho em biết cô ta là ai, chứng tỏ rằng anh đang nói dối, Eden, em sẽ không tin.”
“Đã có ai nói với cô rằng, bám riết không buông là một hành động khiến cho người ta vô cùng chán ghét chưa? Nói dễ nghe thì, hành động của cô gọi là cố chấp, nói khó nghe chính là khiến cho người ta khinh thường.”
Mặt Eden sa sầm, lạnh giọng nói.
Rất hiếm khi anh mất phong độ như vậy, những năm này, phụ nữ theo đuổi anh tuyệt đối không chỉ có một mình Annie, nhưng cho tới bây giờ anh đều uyển chuyển từ chối, cho dù có thắng thắn, thì cũng chưa từng nói nặng lời như vậy.
Hôm nay đã nói tới mức này, có thể thấy là anh đã chán ghét Annie đến mức nào.
Vẻ mặt Annie có chút trắng bệch, trợn trừng mắt không thể tin, mà nhân lúc cô đang sửng sốt, Eden đã tránh khỏi tay cô, mở cửa bước vào, hơn nữa còn đóng sập cửa lại ngay trước mặt cô.
Annie ngồi dưới đất, ngây người nhìn một màn trước mắt, nước mắt chảy ra, miệng khẽ thầm thì: “Em cũng chỉ là thích anh thôi, chẳng lẽ như vậy là sai sao?”
* Thời gian thoáng cái đã qua, rất nhanh đã đến cuối tháng Tư, thời tiết ở thủ đô đã bắt đầu trở nên ấm áp, hoa cỏ mùa xuân bắt đầu thi nhau đua nở.
Bụng Thấm Thanh Lan cũng càng ngày càng lớn, bây giờ hầu như cứ cách hai tuần lễ là phải đi kiểm tra một lần.
Gần một tháng này, Eden chủ yếu đều ở tại nhà họ Phó, dưới sự giúp đỡ và chữa trị của anh, chân của Phó Hoành Dật khôi phục rất nhanh, hiện tại đã có thể đứng lên, mặc dù chỉ đứng được khoảng mười mấy phút, nhưng đối với mọi người mà nói thì đây chính là một tin tức vô cùng tốt.
Chân của Phó Hoành Dật khôi phục sớm hơn so với dự tính, cũng càng tốt, người vui vẻ nhất chính là Thẩm Thanh Lan và Phó lão gia, bây giờ Phó lão gia cứ nhìn thấy Eden là giống như nhìn thấy một kho báu khổng lồ, hai mắt sáng rỡ, mỗi ngày đều bảo dì Triệu chuẩn bị đồ ăn cho Eden, ngoài Thẩm Thanh Lan ra thì người bình thường cũng không có được đãi ngộ này.
“Người không biết còn tưởng anh là cháu rể đấy.”
Phó Hoành Dật cười nói với Thẩm Thanh Lan.
“Anh đang ghen hả?”
Thẩm Thanh Lan hỏi.
Phó Hoành Dật lắc đầu: “Không, anh đang rất vui.”
Phó lão gia đối xử với Thẩm Thanh Lan càng tốt, anh càng cảm thấy vui.
Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì khẽ mỉm cười: “Chiều tối hôm nay em có lớp, anh có đi cùng em không?”
Cô đăng ký vào một lớp dạy làm mẹ, mỗi tuần đều lên lớp.
Phó Hoành Dật gật đầu, giờ học của vợ, dĩ nhiên là anh phải đi cùng.
Hôm nay là lớp học về sinh đẻ, cả lớp lắng nghe, Thẩm Thanh Lan không có bất kỳ phản ứng nào, ngược lại Phó Hoành Dật luôn duy trì vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú.
Cảm xúc này cứ một mực duy trì cho đến khi về đến nhà.
Phó lão gia nhìn Thẩm Thanh Lan nghi hoặc, rõ ràng lúc đi vẫn còn rất vui vẻ, tại sao trở về lại cứ mang biểu cảm như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Vợ chồng trẻ cãi nhau? Phó lão gia lắc đầu, loại bỏ giả thiết sau, tình cảm của hai đứa này hết sức tốt, kết hôn hơn một năm mà chưa từng đỏ mặt tức giận lần nào, có lẽ không phải do cãi nhau.
Phó lão gia hỏi tài xế, tài xế cũng nói dọc đường đi không hề xảy ra chuyện gì.
Lúc này, ông cụ mới thật sự nghi ngờ.
Phó lão gia không đoán ra nguyên nhân, nhưng Thẩm Thanh Lan lại mơ hồ đoán được một chút, cô ngồi xuống bên cạnh Phó Hoành Dật, cười khẽ, ôn tồn lên tiếng: “Còn đang suy nghĩ tới giờ học hôm nay sao?”
Phó Hoành Dệt nhíu mày, nhìn cái bụng cao ngất của cô, chần chừ mở miệng: “Thanh Lan, hay là chúng ta chọn cách sinh mổ đi.”
Ngày hôm nay giáo viên trong lớp nói không ít kiến thức liên quan đến sinh đẻ, trong đó có cả mức độ đau đớn, còn nói rõ rằng đau đẻ chính là nỗi đau đớn kinh khủng nhất thế giới, phụ nữ sinh nở chẳng khác nào đi dạo một vòng quỷ môn quan.
Thẩm Thanh Lan an ủi anh.
“Anh đừng nghe lời giáo viên, thật ra thì lúc sinh không đến mức kinh khủng như vậy đâu, em đã hỏi bác sỹ rồi, bác sỹ nói cục cưng của chúng ta không quá lớn, theo thể chất của em thì có thể sinh thường, hơn nữa các cụ đều nói, sinh thường tốt cho đứa trẻ, cho nên em muốn sinh thường.”
“Nhưng mà sinh thường rất đau.”
Phó Hoành Dật rối rắm, có một số phụ nữ học chung lớp là mang thai lần thứ hai, anh nghe thấy bọn họ nói lúc sinh đứa đầu đã phải chịu đựng khổ sở đến mức nào, thậm chí còn có một người phải chịu đau đớn suốt ba ngày ba đêm mà đứa trẻ vẫn chưa chịu chui ra, cuối cùng đành lựa chọn sinh mổ.
Phó Hoành Dật không muốn để Thẩm Thanh Lan phải chịu khổ sở như thế, nếu như ba ngày mà vẫn chưa sinh được, thà rằng sinh mổ ngay từ đầu.
Thẩm Thanh Lan bất đắc dĩ nhìn anh, người đàn ông này một khi đã cố chấp thì chính cô cũng không có cách nào thuyết phục được anh, đảo mắt một vòng, cô mới mở miệng nói: “Nhưng sinh mổ sẽ phải rạch một đường ở trên bụng, sau này dù có sinh con ra rồi, vết sẹo cũng sẽ không biến mất, bụng sẽ trở nên rất xấu xí.
Hơn nữa, không phải giáo viên đã nói rồi sao, sinh thường thì em chỉ phải chịu đựng lúc sinh thôi, sinh xong sẽ hồi phục rất nhanh, còn sinh mổ thì sẽ phải chịu khổ sau sinh, nghe nói cả mấy ngày sau cũng không được ăn gì.”
Thẩm Thanh Lan phân tích cho anh thấy thiệt hơn giữa sinh mổ và sinh thường.
Chân mày Phó Hoành Dệt nhíu càng chặt hơn, anh nhìn bụng Thẩm Thanh Lan, nói: “Sớm biết vậy thì ngay từ đầu không sinh.”
Giọng nói tràn đầy ảo não.
Thẩm Thanh Lan không nói gì mà chỉ nhìn anh, may là bây giờ Phó lão gia không có ở đây, nếu không lời này mà để cho ông cụ nghe được, chắc chắn Phó Hoành Dật lại bị dạy dỗ một phen.
“Bây giờ rút lui còn kịp sao?”
Thẩm Thanh Lan khẽ nói, “Hơn nữa không phải là anh vẫn luôn mong chờ con gái hả?”
“Muốn có con gái, nhưng anh càng không muốn thấy em phải chịu khổ.”
Phó Hoành Dật nghiêm túc nói.
Thẩm Thanh Lan nắm tay anh, nhìn vào mắt anh mà nói: “Phó Hoành Dật, đừng lo lắng, từ xưa đến nay, phụ nữ khi sinh đều là như vậy, mọi người đều không sao, em cũng sẽ không có chuyện gì cả, chỉ là sinh con thôi mà.”
“Người ta không phải vợ anh, dĩ nhiên là anh không thèm quan tâm.”
Phó Hoành Dật nói.
Thẩm Thanh Lan không còn cách nào, suy nghĩ một chút, lại nói: “Phó Hoành Dật, nếu anh cứ muốn tiếp tục lo lắng như vậy, thì em sẽ cùng lo lắng với anh, vốn dĩ sẽ không có chuyện gì, ngược lại biết đâu lại gây ra chút chuyện.”
Cô cố ý phóng đại tính nghiêm trọng của việc này, quả nhiên, chân mày Phó Hoành Dật liền dãn ra, quay lại an ủi cô: “Em đừng sợ.
Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, dù em có sinh con thì anh vẫn luôn ở bên em.”
“Anh muốn cùng vào phòng sinh?”
Thẩm Thanh Lan nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
Phó Hoành Dật gật đầu như lẽ dĩ nhiên: “Đương nhiên là lúc em sinh anh phải vào phòng sinh với em rồi.”
“Không được.”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Anh không thể đi vào, anh vào em sẽ căng thẳng, bác sỹ nói rồi, khi sinh phụ nữ kỵ nhất là căng thẳng.”
Cô nói rất nghiêm túc, trên thực tế là sợ Phó Hoành Dật khẩn trương quá mức.
Phó Hoành Dật cau mày, nhưng thấy ánh mắt kiên định của Thẩm Thanh Lan, đành gật đầu: “Được, anh không vào nữa, nhưng nếu như em cần bất cứ cái gì thì nhất định phải gọi anh.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu.
Mãi cho đến khi Nhan An Bang rời khỏi thành phố Sydney, Nhan Tịch cũng không đồng ý ăn cơm chung với ông ta.
Không phải là Doug không giúp chuyển lời, mà là đều bị Nhan Tịch lạnh lùng từ chối.
Biết nỗi hận cùng bài xích trong lòng cô đối với Nhan An Bang không thể tan biến chỉ trong một sớm một chiều, Doug chỉ có thể để cho Nhan An Bang rời đi trước.
Mặc dù tiếc nuối nhưng Nhan An Bang cũng hiểu, đành chán nản trở về nước.
Khi Tưởng Triết Hàm lần thứ hai lái xe tới đưa Nhan Tịch về nhà, thì đúng lúc chạm mặt Doug tới đón Nhan Tịch tan học, Nhan Tịch nhìn thấy Doug, hai mắt sáng lên chạy tới, Tưởng Triết Hàm nhìn thấy cảnh này, trong lòng chợt cảm thấy có chút kỳ quái không nói nên lời.
Anh ta đã nhìn thấy người đàn ông này vài lần, lần nào cũng đều ở cạnh Nhan Tịch, mà khi Nhan Tịch ở bên cạnh người đàn ông này, gương mặt luôn luôn nở nụ cười, chẳng lẽ đây là người Nhan Tịch thích? Tưởng Triết Hàm không có câu trả lời cho vấn đề này, bởi vì sau đó Nhan Tịch đã đi mất.
Doug liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy Tưởng Triết Hàm vẫn còn đứng ở cổng trường nhìn theo bọn họ thì mỉm cười mở miệng: “Anh chàng vừa rồi là người đang theo đuổi em hả?”
Nhan Tịch ngẩn người, sau đó mới phản ứng được anh đang nói đến Tưởng Triết Hàm, trong lòng có chút bối rối, giải thích theo bản năng: “Em không thích anh ta.”
Doug cười: “Đừng căng thẳng, anh chỉ muốn trò chuyện với em thôi.
Nhan Tịch, tuổi này của em, chính là thời điểm tốt nhất để hưởng thụ tình yêu, em có thể thử xem sao.”
Anh đã phát hiện sự bài xích của Nhan Tịch với người khác, đó là một loại phản ứng bản năng sau khi bị tổn thương.
“Vậy em có thể thích anh không?”
Nhan Tịch bật thốt lên, vừa nói xong liền tự mình sửng sốt, cúi đầu xuống, không dám nhìn Doug.
Có lẽ là Doug cũng không ngờ là Nhan Tịch lại đột nhiên nói như vậy, nhất thời không phản ứng kịp, quay đầu sang nhìn Nhan Tịch, nhưng chỉ có thể nhìn được đỉnh đầu đen nhánh cùng lỗ tai đã bị nung đến đỏ bừng.
Doug không khỏi buồn cười, anh bỗng cảm thấy Nhan Tịch như vậy thật đáng yêu.
Cho đến khi về đến nhà, Doug cũng không trả lời vấn đề này của Nhan Tịch, Nhan Tịch cũng không tiện hỏi.
Xe vừa dừng hẳn, cô liền chạy chậm vào cửa nhà.
Doug nhìn dáng vẻ vội vã của cô thì đứng phía sau nói: “Chú ý dưới chân.”
Ai ngờ Nhan Tịch lại càng chạy nhanh hơn, khi về đến nhà, Nhan Tịch mới ngồi xuống ghế sô pha ôm lồng ngực đang đập loạn, rồi thở phào nhẹ nhõm.
Cô ảo não ngã trên ghế sô pha: “Xấu hổ muốn chết, Nhan Tịch, sao mày có thể ôm suy nghĩ như vậy với Doug chứ.”
Nhan Tịch vừa tự phỉ nhổ chính mình vừa không khỏi nhớ lại từng chuyện một kể từ khi quen biết Doug.
Từ lúc mới quen cho đến bây giờ, con người này của Doug luôn mang đến cho Nhân Tịch một cảm giác quen thuộc, loại cảm giác này đã từng có trên người của Thẩm Thanh Lan.
Không phải là Nhan Tịch không biết sự bài xích của mình đối với người khác giới, nhưng chỉ những khi cô ở bên cạnh Doug, tâm trạng lại đặc biệt thả lỏng, đây không phải là hiện tượng mới xuất hiện, mà đã tồn tại ngay từ đầu, liệu có phải tất cả những điều này đã chứng tỏ rằng Doug mới là một nửa định mệnh của mình? Nghĩ như vậy, mặt Nhan Tịch càng đỏ hơn, cô che gò má đang nóng lên của mình, vùi cả người vào sô pha.
* Buổi sáng ngày hôm sau, khi Doug tới đón Nhan Tịch đi học, toàn bộ quãng đường Nhân Tịch đều cúi đầu không dám nhìn anh, Doug liếc mắt nhìn đỉnh đầu đen nhánh của cô, mãi tới khi sắp đến trường học, Nhan Tịch cũng không hề nói chuyện, mà chỉ im lặng cười một mình.
Lúc đến cổng trường, Doug kéo lại Nhan Tịch đang muốn xuống xe, nhét một cái túi vào trong tay cô: “Đừng quên ăn sáng.”
Nhan Tịch ôm túi, thấp giọng nói một tiếng cảm ơn, rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Doug.
Doug lắc đầu bật cười, nhưng rất nhanh sau đó nụ cười liền nhạt bớt, anh lắng lặng nhìn về phía trước, không biết đang suy nghĩ gì.
Qua hồi lâu, anh mới rời khỏi nơi này.
Liên tiếp ba ngày, trạng thái của Nhan Tịch đều như vậy, bây giờ cô vừa nhìn thấy Doug thì nhịp tim liền không nhịn được mà đập nhanh hơn, sau khi một số chuyện đã bị chọc thủng, có vẻ như điều này đã trở nên đặc biệt rõ ràng.
Nhưng khi thấy phản ứng của Doug đối với mình không có bất cứ điều gì khác so với trước đây, trong lòng Nhân Tịch lại có chút mất mát, có lẽ đây chính là cái được gọi là tương tự đơn phương nhỉ.
Mà hôm nay, lúc Doug đưa Nhan Tịch về nhà, Nhan Tịch lại không giống như mấy ngày trước cứ thế chạy về nhà, mà cứ ngồi yên ở chỗ ngồi bên cạnh người lái.
Doug nhìn cô nghi hoặc: “Sao vậy Nhan Tịch?”
Nhan Tịch cúi đầu, do dự thật lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Doug: “Doug, hôm đó lời em nói là nghiêm túc, nếu như anh muốn tìm bạn gái, liệu có thể cân nhắc đến em không?”
Cô nhìn thẳng vào mắt Doug, đây là lần đầu tiên sau mấy ngày cô thẳng thắn đối mặt với anh như vậy, ánh mắt cô sáng lên khi nhìn thấy mắt Doug chợt loé, anh đang muốn mở miệng thì đã bị Nhan Tịch che kín.
“Nếu như từ chối thì anh đừng nói, em sợ mình sẽ khóc mất.”
Nhan Tịch cướp lời trước.
Trong mắt Doug thoáng hiện lên ý cười, cầm lấy tay cô, nắm trong lòng bàn tay: “Nhan Tịch, bây giờ em vẫn còn nhỏ, không tiếp xúc nhiều với những người khác giới, nhưng lại tiếp xúc với anh tương đối nhiều, có lẽ vì vậy mới khiến em nảy sinh ảo tưởng, nếu như em dũng cảm hoà nhập, tiếp xúc nhiều hơn với những người khác giới khác, khi ấy em sẽ nhận ra, loại tình cảm của em đối với anh, chỉ là do thời gian tiếp xúc của chúng ta nhiều hơn nên mới nảy sinh cảm tình mà thôi.
Anh mong là em sẽ tiếp xúc với nhiều người khác giới hơn, thậm chí có thể lựa chọn một người mà em cho là tương đối tốt để thử qua lại, anh thấy cậu thanh niên anh gặp hôm đi đón em cũng không tệ đâu.”
“Đừng nói nữa.”
Nhan Tịch cắt lời anh, “Doug, dù anh có không thích em, thì cũng đừng đấy em cho người khác.
Em không thích những người khác, bọn họ đều khiến em cảm thấy chán ghét.”
Hai mắt cô ngập tràn ánh nước long lanh, khiến cho lời nói tiếp theo của Doug bị nghẹn trong cổ họng, ánh mắt anh thoáng hiện lên vẻ đau lòng, nhưng liền nhanh chóng biến mất: “Nhan Tịch.”
Nhan Tịch cởi dây an toàn: “Em sắp muộn rồi, hẹn gặp lại.”
Doug nhìn bóng lưng Nhan Tịch dần đi khuất, khẽ thở dài.
Chiều tối hôm đó, khi Doug cắn thời gian đi đón Nhan Tịch, lại không nhìn thấy cô đi ra, gọi điện thoại cho cô thì mới biết Nhan Tịch đã về nhà trước.
[Doug, em biết công việc của anh bận rộn, thời gian này luôn để anh phải đưa đón em đi học, thật sự làm phiền, sau này em sẽ tự đi, không quấy rầy anh nữa, hẹn gặp lại.] Doug nhìn điện thoại, ánh mắt sẫm lại, suy nghĩ chốc lát, mới gửi một tin nhắn cho Nhân Tịch.
[Được, nhớ ăn cơm đúng giờ, tự chăm sóc bản thân thật tốt, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.] Nhan Tịch nhìn tin nhắn này, nước mắt không kìm được mà chảy xuống: “Doug thối, Doug đáng ghét, sao anh không thử giữ em lại chứ? Em nói cái gì thì chính là cái đó sao? Đúng thật là đáng ghét muốn chết.”
* Trong nước, sau khi Annie đồng ý xem mắt với một người trong số những người mà cha cô chọn, cuối cùng cha cô cũng đã khôi phục nguồn tài chính, trả lại thẻ ngân hàng cho cô, cô lại trở thành một thiên kim cao ngạo của tập đoàn, cũng không bị hạn chế tự do nữa.
Sau khi được tự do, việc đầu tiên Annie làm chính là đi tìm Eden, cô gọi cho Eden mấy cuộc điện thoại, nhưng Eden vẫn không nhận, thậm chí còn một lần nữa đưa số của cô vào danh sách đen.
Eden cũng không ở bệnh viện, Annie đến tận nhà Eden để tìm anh, nhưng Eden cũng không ở nhà, Annie bèn ngồi chờ ngay cửa nhà Eden.
Hôm nay Eden tới làm kiểm tra cho Phó Hoành Dật, bây giờ chính là thời điểm then chốt để tiến hành phục hồi chức năng cho Phó Hoành Dật, anh phải thường xuyên tới nhà họ Phó kiểm tra cho Phó Hoành Dật, giúp anh phục hồi chức năng.
Lúc anh trở về đã muộn lắm rồi, kết quả lại thấy một người ngồi ở cửa nhà, ngồi xổm dưới đất, dường như đang ngủ, anh liếc nhìn cô một cái, lấy chìa khoá ra mở cửa.
Annie nghe tiếng mở cửa thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy Eden, hai mắt cô sáng lên: “Eden.”
Cô muốn đứng lên, nhưng vì ngồi xổm quá lâu nên hai chân đã tê rần.
Cô giả vờ tội nghiệp nhìn về phía Eden: “Eden, chân em tê hết rồi, anh đỡ em đứng lên có được không?”
Eden hờ hững nhìn cô, cứ thế vào nhà, Annie ôm lấy chân Eden: “Eden.”
“Buông tay.”
Eden lạnh giọng nói.
“Eden, tại sao anh luôn đối xử lạnh nhạt với em như vậy?”
Annie tủi thân: “Hề Dao không để ý tới em, ba em nhốt em ở trong nhà, ngay cả anh cũng không chịu quan tâm tới em, chẳng lẽ em là người khiến mọi người ghét như vậy sao?”
Chuyện kia cũng đâu phải là do cô cố ý, nhưng toàn thế giới đều cho rằng cô làm chuyện các độc không thể tha thứ, chẳng lẽ sau khi ai đó phạm sai lầm liền không đáng được tha thứ? Eden nhẹ nhàng kéo chân ra, Annie ôm càng chặt hơn, Eden nhìn cô, lạnh nhạt mở miệng: “Tôi đã có người trong lòng, nhưng người kia không phải cô, sau này cũng sẽ không phải cô, cô đừng đến tìm tôi nữa.”
Đây là lần đầu tiên Eden nói rõ với cô, anh đã có người mình thích.
Annie liền biến sắc: “Người kia là ai?”
Cô vẫn không tin rằng Eden đã thích người khác, có lẽ Eden chỉ đang lừa cô mà thôi? “Điều này cô không cần biết, buông ra.”
“Anh không nói rõ cho em biết cô ta là ai, chứng tỏ rằng anh đang nói dối, Eden, em sẽ không tin.”
“Đã có ai nói với cô rằng, bám riết không buông là một hành động khiến cho người ta vô cùng chán ghét chưa? Nói dễ nghe thì, hành động của cô gọi là cố chấp, nói khó nghe chính là khiến cho người ta khinh thường.”
Mặt Eden sa sầm, lạnh giọng nói.
Rất hiếm khi anh mất phong độ như vậy, những năm này, phụ nữ theo đuổi anh tuyệt đối không chỉ có một mình Annie, nhưng cho tới bây giờ anh đều uyển chuyển từ chối, cho dù có thắng thắn, thì cũng chưa từng nói nặng lời như vậy.
Hôm nay đã nói tới mức này, có thể thấy là anh đã chán ghét Annie đến mức nào.
Vẻ mặt Annie có chút trắng bệch, trợn trừng mắt không thể tin, mà nhân lúc cô đang sửng sốt, Eden đã tránh khỏi tay cô, mở cửa bước vào, hơn nữa còn đóng sập cửa lại ngay trước mặt cô.
Annie ngồi dưới đất, ngây người nhìn một màn trước mắt, nước mắt chảy ra, miệng khẽ thầm thì: “Em cũng chỉ là thích anh thôi, chẳng lẽ như vậy là sai sao?”
* Thời gian thoáng cái đã qua, rất nhanh đã đến cuối tháng Tư, thời tiết ở thủ đô đã bắt đầu trở nên ấm áp, hoa cỏ mùa xuân bắt đầu thi nhau đua nở.
Bụng Thấm Thanh Lan cũng càng ngày càng lớn, bây giờ hầu như cứ cách hai tuần lễ là phải đi kiểm tra một lần.
Gần một tháng này, Eden chủ yếu đều ở tại nhà họ Phó, dưới sự giúp đỡ và chữa trị của anh, chân của Phó Hoành Dật khôi phục rất nhanh, hiện tại đã có thể đứng lên, mặc dù chỉ đứng được khoảng mười mấy phút, nhưng đối với mọi người mà nói thì đây chính là một tin tức vô cùng tốt.
Chân của Phó Hoành Dật khôi phục sớm hơn so với dự tính, cũng càng tốt, người vui vẻ nhất chính là Thẩm Thanh Lan và Phó lão gia, bây giờ Phó lão gia cứ nhìn thấy Eden là giống như nhìn thấy một kho báu khổng lồ, hai mắt sáng rỡ, mỗi ngày đều bảo dì Triệu chuẩn bị đồ ăn cho Eden, ngoài Thẩm Thanh Lan ra thì người bình thường cũng không có được đãi ngộ này.
“Người không biết còn tưởng anh là cháu rể đấy.”
Phó Hoành Dật cười nói với Thẩm Thanh Lan.
“Anh đang ghen hả?”
Thẩm Thanh Lan hỏi.
Phó Hoành Dật lắc đầu: “Không, anh đang rất vui.”
Phó lão gia đối xử với Thẩm Thanh Lan càng tốt, anh càng cảm thấy vui.
Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì khẽ mỉm cười: “Chiều tối hôm nay em có lớp, anh có đi cùng em không?”
Cô đăng ký vào một lớp dạy làm mẹ, mỗi tuần đều lên lớp.
Phó Hoành Dật gật đầu, giờ học của vợ, dĩ nhiên là anh phải đi cùng.
Hôm nay là lớp học về sinh đẻ, cả lớp lắng nghe, Thẩm Thanh Lan không có bất kỳ phản ứng nào, ngược lại Phó Hoành Dật luôn duy trì vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú.
Cảm xúc này cứ một mực duy trì cho đến khi về đến nhà.
Phó lão gia nhìn Thẩm Thanh Lan nghi hoặc, rõ ràng lúc đi vẫn còn rất vui vẻ, tại sao trở về lại cứ mang biểu cảm như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Vợ chồng trẻ cãi nhau? Phó lão gia lắc đầu, loại bỏ giả thiết sau, tình cảm của hai đứa này hết sức tốt, kết hôn hơn một năm mà chưa từng đỏ mặt tức giận lần nào, có lẽ không phải do cãi nhau.
Phó lão gia hỏi tài xế, tài xế cũng nói dọc đường đi không hề xảy ra chuyện gì.
Lúc này, ông cụ mới thật sự nghi ngờ.
Phó lão gia không đoán ra nguyên nhân, nhưng Thẩm Thanh Lan lại mơ hồ đoán được một chút, cô ngồi xuống bên cạnh Phó Hoành Dật, cười khẽ, ôn tồn lên tiếng: “Còn đang suy nghĩ tới giờ học hôm nay sao?”
Phó Hoành Dệt nhíu mày, nhìn cái bụng cao ngất của cô, chần chừ mở miệng: “Thanh Lan, hay là chúng ta chọn cách sinh mổ đi.”
Ngày hôm nay giáo viên trong lớp nói không ít kiến thức liên quan đến sinh đẻ, trong đó có cả mức độ đau đớn, còn nói rõ rằng đau đẻ chính là nỗi đau đớn kinh khủng nhất thế giới, phụ nữ sinh nở chẳng khác nào đi dạo một vòng quỷ môn quan.
Thẩm Thanh Lan an ủi anh.
“Anh đừng nghe lời giáo viên, thật ra thì lúc sinh không đến mức kinh khủng như vậy đâu, em đã hỏi bác sỹ rồi, bác sỹ nói cục cưng của chúng ta không quá lớn, theo thể chất của em thì có thể sinh thường, hơn nữa các cụ đều nói, sinh thường tốt cho đứa trẻ, cho nên em muốn sinh thường.”
“Nhưng mà sinh thường rất đau.”
Phó Hoành Dật rối rắm, có một số phụ nữ học chung lớp là mang thai lần thứ hai, anh nghe thấy bọn họ nói lúc sinh đứa đầu đã phải chịu đựng khổ sở đến mức nào, thậm chí còn có một người phải chịu đau đớn suốt ba ngày ba đêm mà đứa trẻ vẫn chưa chịu chui ra, cuối cùng đành lựa chọn sinh mổ.
Phó Hoành Dật không muốn để Thẩm Thanh Lan phải chịu khổ sở như thế, nếu như ba ngày mà vẫn chưa sinh được, thà rằng sinh mổ ngay từ đầu.
Thẩm Thanh Lan bất đắc dĩ nhìn anh, người đàn ông này một khi đã cố chấp thì chính cô cũng không có cách nào thuyết phục được anh, đảo mắt một vòng, cô mới mở miệng nói: “Nhưng sinh mổ sẽ phải rạch một đường ở trên bụng, sau này dù có sinh con ra rồi, vết sẹo cũng sẽ không biến mất, bụng sẽ trở nên rất xấu xí.
Hơn nữa, không phải giáo viên đã nói rồi sao, sinh thường thì em chỉ phải chịu đựng lúc sinh thôi, sinh xong sẽ hồi phục rất nhanh, còn sinh mổ thì sẽ phải chịu khổ sau sinh, nghe nói cả mấy ngày sau cũng không được ăn gì.”
Thẩm Thanh Lan phân tích cho anh thấy thiệt hơn giữa sinh mổ và sinh thường.
Chân mày Phó Hoành Dệt nhíu càng chặt hơn, anh nhìn bụng Thẩm Thanh Lan, nói: “Sớm biết vậy thì ngay từ đầu không sinh.”
Giọng nói tràn đầy ảo não.
Thẩm Thanh Lan không nói gì mà chỉ nhìn anh, may là bây giờ Phó lão gia không có ở đây, nếu không lời này mà để cho ông cụ nghe được, chắc chắn Phó Hoành Dật lại bị dạy dỗ một phen.
“Bây giờ rút lui còn kịp sao?”
Thẩm Thanh Lan khẽ nói, “Hơn nữa không phải là anh vẫn luôn mong chờ con gái hả?”
“Muốn có con gái, nhưng anh càng không muốn thấy em phải chịu khổ.”
Phó Hoành Dật nghiêm túc nói.
Thẩm Thanh Lan nắm tay anh, nhìn vào mắt anh mà nói: “Phó Hoành Dật, đừng lo lắng, từ xưa đến nay, phụ nữ khi sinh đều là như vậy, mọi người đều không sao, em cũng sẽ không có chuyện gì cả, chỉ là sinh con thôi mà.”
“Người ta không phải vợ anh, dĩ nhiên là anh không thèm quan tâm.”
Phó Hoành Dật nói.
Thẩm Thanh Lan không còn cách nào, suy nghĩ một chút, lại nói: “Phó Hoành Dật, nếu anh cứ muốn tiếp tục lo lắng như vậy, thì em sẽ cùng lo lắng với anh, vốn dĩ sẽ không có chuyện gì, ngược lại biết đâu lại gây ra chút chuyện.”
Cô cố ý phóng đại tính nghiêm trọng của việc này, quả nhiên, chân mày Phó Hoành Dật liền dãn ra, quay lại an ủi cô: “Em đừng sợ.
Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, dù em có sinh con thì anh vẫn luôn ở bên em.”
“Anh muốn cùng vào phòng sinh?”
Thẩm Thanh Lan nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
Phó Hoành Dật gật đầu như lẽ dĩ nhiên: “Đương nhiên là lúc em sinh anh phải vào phòng sinh với em rồi.”
“Không được.”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Anh không thể đi vào, anh vào em sẽ căng thẳng, bác sỹ nói rồi, khi sinh phụ nữ kỵ nhất là căng thẳng.”
Cô nói rất nghiêm túc, trên thực tế là sợ Phó Hoành Dật khẩn trương quá mức.
Phó Hoành Dật cau mày, nhưng thấy ánh mắt kiên định của Thẩm Thanh Lan, đành gật đầu: “Được, anh không vào nữa, nhưng nếu như em cần bất cứ cái gì thì nhất định phải gọi anh.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu.
Tác giả :
Cửu Mạch Ly