Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 378
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Allen, cậu không thể đối xử với tôi như vậy, cậu nghĩ lại mà xem, tôi làm thế cũng vì muốn tốt cho cậu.
Nếu như để mọi người biết được thân phận thật sự của Thẩm Thanh Lan, như vậy chắc chắn thủ đô sẽ không có đất để cô ta dung thân.
Lúc đó cậu lại xuất hiện trước mặt cô ta, cô ta sẽ cảm động, đương nhiên sẽ trở về bên cạnh cậu.
Cậu không cần phải làm kẻ ác, như thế chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?”
“Không hổ là Kim phu nhân bất bại, ngay cả đàn ông cũng hổ thẹn vì không bằng bà.
Tài ăn nói quả thật lợi hại, Tần Nghiên, hay bà thích tôi gọi bà là Kim phu nhân hơn?”
Mặt Tần Nghiên hơi biến sắc, “Allen, cậu biết rõ là tôi ghét nhất chính là cái tên Kim phu nhân mà, cậu hà tất phải vậy.”
Allen khinh thường, “Tần Nghiên, đừng có suy bụng ta ra bụng người, tôi không giống bà.
Không được công khai thân phận của Thẩm Thanh Lan.
Nếu bà dám nói ra thì tôi nhất định không bỏ qua cho bà.
Điều này tôi sớm đã cảnh cáo bảo, bà cứ coi lời tôi như gió thoảng qua tại, vậy thì bà cứ chờ ở đây đi, tôi nghĩ chỗ này hợp với bà lắm đấy”
Tần Nghiên xanh mặt, “Cậu định giam giữ tôi cả đời sao? Cậu không sợ bọn họ sẽ đến tìm cậu đòi người sao?”
“Có gì không được? Kim phu nhân xuất quỷ nhập thần, không ai biết mặt thật thì ai có thể biết được Kim phu nhân đã đổi người chứ? Hơn nữa trên thế giới này, ai có thể biết được Kim phu nhân đang nằm trong tay tôi?”
Allen vừa cười vừa nói, chẳng qua nụ cười này nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị.
Tần Nghiền đen mặt, lúc trước vì để giữ sự thần bí mà bà ta không lộ thân phận Kim phu nhân ra ngoài, mọi chuyện đều do quản gia toàn quyền thay mặt, người ta chỉ biết quản gia chứ không biết bà ta.
Nhưng hóa ra người mà mình tưởng rằng có thể tin được nhất lại là người che giấu giỏi nhất.
Tần Nghiên nhìn Allen chằm chằm, “Nếu không phải lần này tôi định nói hết chuyện Thẩm Thanh Lan mất tích năm đó cho nhà họ Thẩm nghe thì có phải cậu cũng sẽ không để lộ thân phận của quản gia không?”
Allen chỉ cười mà không nói gì, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Hoàn toàn chính xác, nếu lần này quản gia không nói với hắn là Tần Nghiên định ra tay với Thẩm Thanh Lan thì hắn vẫn bàng quan đứng ngoài xem Tần Nghiên biểu diễn như cũ.
Thẩm Thanh Lan phản bội khiến Allen căm phẫn, thậm chí là oán hận.
Nếu có cơ hội, hắn vẫn sẽ ra tay với Phó Hoành Dật.
Nhưng hắn không nỡ tàn nhẫn với Thẩm Thanh Lan, không muốn thấy cô bị tổn thương.
Nếu thân phận của Thẩm Thanh Lan bị bại lộ thì người trong giới này tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô, cho dù hắn muốn bảo vệ cổ cũng rất khó.
Năm đó, sở dĩ căn cứ ma quỷ có thể khiến người trong giới vừa nghe đến đã sợ mất mật, một mặt là nhờ bọn họ chưa từng thất bại với mục tiêu nào, mặt khác là nhờ căn cứ của bọn họ quá thần bí, ngoài người trong nội bộ ra thì tuyệt đối không một ai tìm được.
Allen ra khỏi hầm giam, thấy Hứa Nặc chờ ở lối ra vào thì nói với cô ta, “Không có lệnh của tôi, nếu có dám thả bà ta thì hậu quả cô biết rồi đấy”
Ánh mắt Hứa Nặc chợt lóe, “Tôi biết rồi, chủ nhân”
Allen bỏ đi, Hứa Nặc nhìn thoáng qua lối ra vào hầm giam, đóng cửa lại rồi đi theo Allen.
Nếu không phải tám năm trước Tần Nghiên đã cứu Allen từ dưới biển lên, chỉ dựa vào dã tâm của Tần Nghiên đối với Thẩm Thanh Lan thôi thì Allen đã giải quyết bà ta từ lâu rồi.
“Tôi muốn đến thủ đô, chuẩn bị đi”
Allen nói với Hứa Nặc đằng sau.
“Vâng, chủ nhân”
*** Thủ đô, nhà họ Phó.
Thẩm Thanh Lan từ Nam Thành về không lâu thì nhận được điện thoại của Nhan Tịch.
Nhan Tịch gọi đến để tạm biệt cô, như Nhan Thịnh Vũ đã nói qua với cô, cô ấy quyết định trở về Sydney.
“Chị, cảm ơn chị đã tặng quà cho em, em thích lắm”
Nhan Tịch nói, giọng vẫn khàn như cũ, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh.
“Rời đi cũng tốt, môi trường ở Sydney rất tốt, cũng tốt cho sức khỏe của em.”
“Chị, chị sẽ đến Sydney chứ?”
Nhan Tịch hỏi.
“U”
“Được, vậy em ở Sydney chờ chị, chúc chị và em bé lúc nào khỏe mạnh, vui vẻ”
Cúp máy, ánh mắt Thẩm Thanh Lan đầy phiền muộn, Phó Hoành Dật nắm chặt tay cô, Thẩm Thanh Lan cười cười, “Em không sao, chỉ là cảm thấy thế sự vô thường thôi.”
Hai năm trước, lúc mới gặp Nhan Tịch, cô vẫn là một cô bé không biết gì, tính tình hồn nhiên ngây thơ, nhõng nhẽo của một cô tiểu thư nhà giàu nhưng không làm người ta ghét.
Bây giờ, chỉ trong hai năm ngắn ngủi mà tất cả đã trở thành cảnh còn người mất.
“Sau này anh và em sẽ đến Sydney thăm cô ấy, dẫn theo con của chúng ta nữa”
Phó Hoành Dật nhẹ nhàng nói.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Ừm, Nhan Tịch rất thích trẻ con.”
Thời gian thoắt cái trôi qua, đảo mắt đã tới cuối tuần.
Thẩm Quân Dục dậy sớm, lái xe đến đón Ôn Hề Dao, bà Ôn ra mở cửa, “Quân Dục tới rồi à, mau vào đấy, bây giờ Hề Dao vẫn còn ngủ, để bác đi gọi nó dậy”
Thẩm Quân Dục không phản đối, hôm nay bọn họ phải chụp ảnh cưới, hơn nữa còn về thành phố Hải để chụp, sắp đến giờ rồi, quả thật không thể lề mề nữa.
Ôn Hề Dao bị bà Ôn dựng dậy, lúc này mới nhớ hôm nay là ngày trọng đại, ngay lập tức liên tỉnh ngủ, vừa nói vừa phi ngay vào nhà tắm, “Mẹ, sao mẹ không đánh thức con sớm hơn”
Chỉ mất nửa tiếng, Ôn Hề Dao đã sửa soạn xong xuôi, Thẩm Quân Dục nhíu mày, “Lần này tốc độ kinh người ghế”
Mặc kệ anh trêu chọc, Ôn Hề Dao kéo anh đi, “Đừng nói nhảm nữa, đi nhanh lên, kẻ lỡ chuyến bay bây giờ.”
Cô hơi ảo não, hôm nay là ngày quan trọng thế mà cô lại có thể ngủ quên, đoán chừng cũng chỉ có mỗi mình cô như thế mất.
Thẩm Quân Dục kéo cô lại, “Kịp mà, ăn sáng trước đã.”
Bà Ôn cũng phụ họa, “Tới ăn sáng trước đã Hề Dao”
Ôn Hề Dao lắc đầu, “Không ăn đầu, ăn nữa sẽ thật sự không kịp máy bay đấy”
“Anh đã đổi vé rồi, kịp mà, em ăn trước đi.”
Thẩm Quân Dục nói.
Ôn Hề Dao sững sờ, “Anh đổi vé khi nào vậy?”
“Vừa nãy thôi, anh cũng gọi cho nhiếp ảnh gia rồi, bọn họ sẽ ở thành phố Hải đợi chúng ta tới.
Mấy hôm nay thời tiết ở thành phố Hải rất tốt, cho dù hôm nay không chụp được thì ngày mai chụp cũng được.”
Ôn Hề Dao bị Thẩm Quân Dục ấn xuống bàn ăn mà vẫn không phản ứng kịp.
Cô nhớ tới một người bạn của mình cũng vì trễ giờ chụp ảnh cưới một tiếng mà bị nhà trai nổi giận bỏ rơi ngay tại chỗ, sau này hôn sự cũng bất ngờ thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn chẳng giải quyết được gì.
So với cách làm của Thẩm Quân Dục, Ôn Hề Dao đột nhiên cảm thấy mình thật sự rất hạnh phúc.
Cô mỉm cười, an tâm ngồi xuống ăn sáng, “Anh ăn chưa?”
Thẩm Quân Dục gật đầu, “Anh ăn rồi, từ đây đến lúc bay còn dư dả thời gian lắm, em không cần phải ăn vội”
Sau đêm rằm tháng Giêng, bà Ôn vẫn ở thủ đô để lo chuyện hôn sự với Sở Vân Dung, ngày thường không tiếp xúc nhiều với Thẩm Quân Dục, giờ càng tiếp xúc thì càng hài lòng về anh.
Đây là một người đàn ông trưởng thành chững chạc, có trách nhiệm, lại có lòng bao dung, chăm sóc Ôn Hề Dao từng chút một.
Ôn Hề Dao ăn xong liền cùng Thẩm Quân Dục vội ra sân bay, bay thẳng đến thành phố Hải.
Mặc dù thủ đô đã vào xuân, nhưng nhiệt độ lại không cao, chụp ảnh cưới dưới nước sẽ rất lạnh nên Thẩm Quần Dục mới quyết định cùng Ôn Hề Dao về thành phố Hải để chụp ảnh.
Bây giờ là giữa tháng Hai, còn chưa tới nửa tháng nữa là đến ngày cưới.
Khí hậu mùa đông và mùa hè ở thành phố Hải quả thật khác với thủ đô.
Vừa xuống máy bay, Ôn Hồ Dao liền cởi áo khoác ra, nói: “Ôi, vẫn là ở đây dễ chịu hơn”
“Vậy chúng ta đổi địa điểm kết hôn đến thành phố Hải nhé, thế nào?”
Thẩm Quân Dục hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.
Ôn Hề Dao nhìn anh, “Hôn lễ đã sắp xếp gần xong, thiệp mời cũng gửi đi rồi, bây giờ nói đổi địa điểm, anh đùa gì vậy!”
“Thiệp mời đã gửi có thể gọi điện để thông báo lại, khí hậu ở thủ đô hơi lạnh, nếu đổi địa điểm đến thành phố Hải thì chúng ta có thể tổ chức hôn lễ ngoài trời”
Càng nói Thẩm Quân Dục càng thấy đề nghị này cực kỳ hay.
Ôn Hề Dao im lặng, “Đừng đùa nữa, mẹ em và dì bận rộn lâu như thế mới chuẩn bị xong hôn lễ, giờ anh nói muốn đổi địa điểm, làm sao kịp được.”
Thẩm Quân Dục ngẫm nghĩ, cũng đúng, ở thủ đô đã gần chuẩn bị xong rồi, nếu đổi địa điểm thì sẽ không kịp, hôn lễ mà chuẩn bị vội vàng thì sẽ không được kỹ càng.
Thẩm Quân Dục đành phải từ bỏ ý nghĩ này.
Hai người không về nhà họ Ôn mà đi thẳng ra bờ biển, nhiếp ảnh gia đã chờ sẵn ở đó, thợ make up tiến hành trang điểm cho Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục.
Ra biển, Ôn Hề Dao bình tĩnh nhìn ra mặt biển, “Quân Dục, anh ổn đấy chứ?”
Cô nhớ là Thẩm Quân Dục không biết bơi, mặc dù đã học bơi rồi, nhưng Ôn Hề Dao vẫn hơi lo.
Mà trong thời gian qua, Thẩm Quân Dục liên tục học bơi và lặn, cũng đã thực hành nhiều lần, đương nhiên là không sợ, “Không sao? Mà trên thực tế, suốt quá trình chụp ảnh cưới rất suôn sẻ.
Bọn họ còn ở bờ biển chụp một bộ ảnh với cảnh biển về đêm, đến khi về nhà họ Ôn thì đã chín giờ tối.
Nhà họ Đỗ.
Bà Đỗ từ ngoài vào, sắc mặt Bà Đỗ khó coi.
Đỗ Hồng Hải thấy vậy thì hỏi, “Sao vậy, chẳng phải nói là ra ngoài gặp gỡ bạn bè sao, sao giờ mặt mày lại như đưa đám thế?”
Bà Đỗ vốn định lên tiếng nhưng sau khi thấy Đỗ Nam im lặng vào nhà thì xua tay, “Không có gì, chỉ là gặp phải mấy người không muốn gặp thôi, bực cả mình”
“Mẹ, mẹ gặp ai mà không vui vậy?”
Đỗ Nam tò mò hỏi.
“Còn không phải là...
Thôi quên đi, chẳng ai cả, con mau lên phòng nghỉ ngơi đi, đi làm cả ngày đã đủ mệt rồi.
Lát nữa mẹ sẽ ổn thôi.”
Đỗ Nam thấy mẹ mình không muốn nói thì cười, “Nếu là người không quan trọng thì mẹ không cần phải tức giận vậy đâu, không đáng”
Bà Đỗ khoát tay, “Được rồi, con mau đi nghỉ đi”
“Allen, cậu không thể đối xử với tôi như vậy, cậu nghĩ lại mà xem, tôi làm thế cũng vì muốn tốt cho cậu.
Nếu như để mọi người biết được thân phận thật sự của Thẩm Thanh Lan, như vậy chắc chắn thủ đô sẽ không có đất để cô ta dung thân.
Lúc đó cậu lại xuất hiện trước mặt cô ta, cô ta sẽ cảm động, đương nhiên sẽ trở về bên cạnh cậu.
Cậu không cần phải làm kẻ ác, như thế chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?”
“Không hổ là Kim phu nhân bất bại, ngay cả đàn ông cũng hổ thẹn vì không bằng bà.
Tài ăn nói quả thật lợi hại, Tần Nghiên, hay bà thích tôi gọi bà là Kim phu nhân hơn?”
Mặt Tần Nghiên hơi biến sắc, “Allen, cậu biết rõ là tôi ghét nhất chính là cái tên Kim phu nhân mà, cậu hà tất phải vậy.”
Allen khinh thường, “Tần Nghiên, đừng có suy bụng ta ra bụng người, tôi không giống bà.
Không được công khai thân phận của Thẩm Thanh Lan.
Nếu bà dám nói ra thì tôi nhất định không bỏ qua cho bà.
Điều này tôi sớm đã cảnh cáo bảo, bà cứ coi lời tôi như gió thoảng qua tại, vậy thì bà cứ chờ ở đây đi, tôi nghĩ chỗ này hợp với bà lắm đấy”
Tần Nghiên xanh mặt, “Cậu định giam giữ tôi cả đời sao? Cậu không sợ bọn họ sẽ đến tìm cậu đòi người sao?”
“Có gì không được? Kim phu nhân xuất quỷ nhập thần, không ai biết mặt thật thì ai có thể biết được Kim phu nhân đã đổi người chứ? Hơn nữa trên thế giới này, ai có thể biết được Kim phu nhân đang nằm trong tay tôi?”
Allen vừa cười vừa nói, chẳng qua nụ cười này nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị.
Tần Nghiền đen mặt, lúc trước vì để giữ sự thần bí mà bà ta không lộ thân phận Kim phu nhân ra ngoài, mọi chuyện đều do quản gia toàn quyền thay mặt, người ta chỉ biết quản gia chứ không biết bà ta.
Nhưng hóa ra người mà mình tưởng rằng có thể tin được nhất lại là người che giấu giỏi nhất.
Tần Nghiên nhìn Allen chằm chằm, “Nếu không phải lần này tôi định nói hết chuyện Thẩm Thanh Lan mất tích năm đó cho nhà họ Thẩm nghe thì có phải cậu cũng sẽ không để lộ thân phận của quản gia không?”
Allen chỉ cười mà không nói gì, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Hoàn toàn chính xác, nếu lần này quản gia không nói với hắn là Tần Nghiên định ra tay với Thẩm Thanh Lan thì hắn vẫn bàng quan đứng ngoài xem Tần Nghiên biểu diễn như cũ.
Thẩm Thanh Lan phản bội khiến Allen căm phẫn, thậm chí là oán hận.
Nếu có cơ hội, hắn vẫn sẽ ra tay với Phó Hoành Dật.
Nhưng hắn không nỡ tàn nhẫn với Thẩm Thanh Lan, không muốn thấy cô bị tổn thương.
Nếu thân phận của Thẩm Thanh Lan bị bại lộ thì người trong giới này tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô, cho dù hắn muốn bảo vệ cổ cũng rất khó.
Năm đó, sở dĩ căn cứ ma quỷ có thể khiến người trong giới vừa nghe đến đã sợ mất mật, một mặt là nhờ bọn họ chưa từng thất bại với mục tiêu nào, mặt khác là nhờ căn cứ của bọn họ quá thần bí, ngoài người trong nội bộ ra thì tuyệt đối không một ai tìm được.
Allen ra khỏi hầm giam, thấy Hứa Nặc chờ ở lối ra vào thì nói với cô ta, “Không có lệnh của tôi, nếu có dám thả bà ta thì hậu quả cô biết rồi đấy”
Ánh mắt Hứa Nặc chợt lóe, “Tôi biết rồi, chủ nhân”
Allen bỏ đi, Hứa Nặc nhìn thoáng qua lối ra vào hầm giam, đóng cửa lại rồi đi theo Allen.
Nếu không phải tám năm trước Tần Nghiên đã cứu Allen từ dưới biển lên, chỉ dựa vào dã tâm của Tần Nghiên đối với Thẩm Thanh Lan thôi thì Allen đã giải quyết bà ta từ lâu rồi.
“Tôi muốn đến thủ đô, chuẩn bị đi”
Allen nói với Hứa Nặc đằng sau.
“Vâng, chủ nhân”
*** Thủ đô, nhà họ Phó.
Thẩm Thanh Lan từ Nam Thành về không lâu thì nhận được điện thoại của Nhan Tịch.
Nhan Tịch gọi đến để tạm biệt cô, như Nhan Thịnh Vũ đã nói qua với cô, cô ấy quyết định trở về Sydney.
“Chị, cảm ơn chị đã tặng quà cho em, em thích lắm”
Nhan Tịch nói, giọng vẫn khàn như cũ, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh.
“Rời đi cũng tốt, môi trường ở Sydney rất tốt, cũng tốt cho sức khỏe của em.”
“Chị, chị sẽ đến Sydney chứ?”
Nhan Tịch hỏi.
“U”
“Được, vậy em ở Sydney chờ chị, chúc chị và em bé lúc nào khỏe mạnh, vui vẻ”
Cúp máy, ánh mắt Thẩm Thanh Lan đầy phiền muộn, Phó Hoành Dật nắm chặt tay cô, Thẩm Thanh Lan cười cười, “Em không sao, chỉ là cảm thấy thế sự vô thường thôi.”
Hai năm trước, lúc mới gặp Nhan Tịch, cô vẫn là một cô bé không biết gì, tính tình hồn nhiên ngây thơ, nhõng nhẽo của một cô tiểu thư nhà giàu nhưng không làm người ta ghét.
Bây giờ, chỉ trong hai năm ngắn ngủi mà tất cả đã trở thành cảnh còn người mất.
“Sau này anh và em sẽ đến Sydney thăm cô ấy, dẫn theo con của chúng ta nữa”
Phó Hoành Dật nhẹ nhàng nói.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Ừm, Nhan Tịch rất thích trẻ con.”
Thời gian thoắt cái trôi qua, đảo mắt đã tới cuối tuần.
Thẩm Quân Dục dậy sớm, lái xe đến đón Ôn Hề Dao, bà Ôn ra mở cửa, “Quân Dục tới rồi à, mau vào đấy, bây giờ Hề Dao vẫn còn ngủ, để bác đi gọi nó dậy”
Thẩm Quân Dục không phản đối, hôm nay bọn họ phải chụp ảnh cưới, hơn nữa còn về thành phố Hải để chụp, sắp đến giờ rồi, quả thật không thể lề mề nữa.
Ôn Hề Dao bị bà Ôn dựng dậy, lúc này mới nhớ hôm nay là ngày trọng đại, ngay lập tức liên tỉnh ngủ, vừa nói vừa phi ngay vào nhà tắm, “Mẹ, sao mẹ không đánh thức con sớm hơn”
Chỉ mất nửa tiếng, Ôn Hề Dao đã sửa soạn xong xuôi, Thẩm Quân Dục nhíu mày, “Lần này tốc độ kinh người ghế”
Mặc kệ anh trêu chọc, Ôn Hề Dao kéo anh đi, “Đừng nói nhảm nữa, đi nhanh lên, kẻ lỡ chuyến bay bây giờ.”
Cô hơi ảo não, hôm nay là ngày quan trọng thế mà cô lại có thể ngủ quên, đoán chừng cũng chỉ có mỗi mình cô như thế mất.
Thẩm Quân Dục kéo cô lại, “Kịp mà, ăn sáng trước đã.”
Bà Ôn cũng phụ họa, “Tới ăn sáng trước đã Hề Dao”
Ôn Hề Dao lắc đầu, “Không ăn đầu, ăn nữa sẽ thật sự không kịp máy bay đấy”
“Anh đã đổi vé rồi, kịp mà, em ăn trước đi.”
Thẩm Quân Dục nói.
Ôn Hề Dao sững sờ, “Anh đổi vé khi nào vậy?”
“Vừa nãy thôi, anh cũng gọi cho nhiếp ảnh gia rồi, bọn họ sẽ ở thành phố Hải đợi chúng ta tới.
Mấy hôm nay thời tiết ở thành phố Hải rất tốt, cho dù hôm nay không chụp được thì ngày mai chụp cũng được.”
Ôn Hề Dao bị Thẩm Quân Dục ấn xuống bàn ăn mà vẫn không phản ứng kịp.
Cô nhớ tới một người bạn của mình cũng vì trễ giờ chụp ảnh cưới một tiếng mà bị nhà trai nổi giận bỏ rơi ngay tại chỗ, sau này hôn sự cũng bất ngờ thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn chẳng giải quyết được gì.
So với cách làm của Thẩm Quân Dục, Ôn Hề Dao đột nhiên cảm thấy mình thật sự rất hạnh phúc.
Cô mỉm cười, an tâm ngồi xuống ăn sáng, “Anh ăn chưa?”
Thẩm Quân Dục gật đầu, “Anh ăn rồi, từ đây đến lúc bay còn dư dả thời gian lắm, em không cần phải ăn vội”
Sau đêm rằm tháng Giêng, bà Ôn vẫn ở thủ đô để lo chuyện hôn sự với Sở Vân Dung, ngày thường không tiếp xúc nhiều với Thẩm Quân Dục, giờ càng tiếp xúc thì càng hài lòng về anh.
Đây là một người đàn ông trưởng thành chững chạc, có trách nhiệm, lại có lòng bao dung, chăm sóc Ôn Hề Dao từng chút một.
Ôn Hề Dao ăn xong liền cùng Thẩm Quân Dục vội ra sân bay, bay thẳng đến thành phố Hải.
Mặc dù thủ đô đã vào xuân, nhưng nhiệt độ lại không cao, chụp ảnh cưới dưới nước sẽ rất lạnh nên Thẩm Quần Dục mới quyết định cùng Ôn Hề Dao về thành phố Hải để chụp ảnh.
Bây giờ là giữa tháng Hai, còn chưa tới nửa tháng nữa là đến ngày cưới.
Khí hậu mùa đông và mùa hè ở thành phố Hải quả thật khác với thủ đô.
Vừa xuống máy bay, Ôn Hồ Dao liền cởi áo khoác ra, nói: “Ôi, vẫn là ở đây dễ chịu hơn”
“Vậy chúng ta đổi địa điểm kết hôn đến thành phố Hải nhé, thế nào?”
Thẩm Quân Dục hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.
Ôn Hề Dao nhìn anh, “Hôn lễ đã sắp xếp gần xong, thiệp mời cũng gửi đi rồi, bây giờ nói đổi địa điểm, anh đùa gì vậy!”
“Thiệp mời đã gửi có thể gọi điện để thông báo lại, khí hậu ở thủ đô hơi lạnh, nếu đổi địa điểm đến thành phố Hải thì chúng ta có thể tổ chức hôn lễ ngoài trời”
Càng nói Thẩm Quân Dục càng thấy đề nghị này cực kỳ hay.
Ôn Hề Dao im lặng, “Đừng đùa nữa, mẹ em và dì bận rộn lâu như thế mới chuẩn bị xong hôn lễ, giờ anh nói muốn đổi địa điểm, làm sao kịp được.”
Thẩm Quân Dục ngẫm nghĩ, cũng đúng, ở thủ đô đã gần chuẩn bị xong rồi, nếu đổi địa điểm thì sẽ không kịp, hôn lễ mà chuẩn bị vội vàng thì sẽ không được kỹ càng.
Thẩm Quân Dục đành phải từ bỏ ý nghĩ này.
Hai người không về nhà họ Ôn mà đi thẳng ra bờ biển, nhiếp ảnh gia đã chờ sẵn ở đó, thợ make up tiến hành trang điểm cho Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục.
Ra biển, Ôn Hề Dao bình tĩnh nhìn ra mặt biển, “Quân Dục, anh ổn đấy chứ?”
Cô nhớ là Thẩm Quân Dục không biết bơi, mặc dù đã học bơi rồi, nhưng Ôn Hề Dao vẫn hơi lo.
Mà trong thời gian qua, Thẩm Quân Dục liên tục học bơi và lặn, cũng đã thực hành nhiều lần, đương nhiên là không sợ, “Không sao? Mà trên thực tế, suốt quá trình chụp ảnh cưới rất suôn sẻ.
Bọn họ còn ở bờ biển chụp một bộ ảnh với cảnh biển về đêm, đến khi về nhà họ Ôn thì đã chín giờ tối.
Nhà họ Đỗ.
Bà Đỗ từ ngoài vào, sắc mặt Bà Đỗ khó coi.
Đỗ Hồng Hải thấy vậy thì hỏi, “Sao vậy, chẳng phải nói là ra ngoài gặp gỡ bạn bè sao, sao giờ mặt mày lại như đưa đám thế?”
Bà Đỗ vốn định lên tiếng nhưng sau khi thấy Đỗ Nam im lặng vào nhà thì xua tay, “Không có gì, chỉ là gặp phải mấy người không muốn gặp thôi, bực cả mình”
“Mẹ, mẹ gặp ai mà không vui vậy?”
Đỗ Nam tò mò hỏi.
“Còn không phải là...
Thôi quên đi, chẳng ai cả, con mau lên phòng nghỉ ngơi đi, đi làm cả ngày đã đủ mệt rồi.
Lát nữa mẹ sẽ ổn thôi.”
Đỗ Nam thấy mẹ mình không muốn nói thì cười, “Nếu là người không quan trọng thì mẹ không cần phải tức giận vậy đâu, không đáng”
Bà Đỗ khoát tay, “Được rồi, con mau đi nghỉ đi”
Tác giả :
Cửu Mạch Ly