Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 345: Thẩm quân dục phản đòn (1)
Sau khi rời khỏi nhà Trần Tố, Thẩm Quân Dục cũng không đi tìm Tào Thi Vũ mà lập tức quay trở về nhà. Mặc dù xem trên màn hình giám sát thi chính Tào Thi Vũ chỉ là kẻ giật dây, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là Thẩm Quân Dục sẽ tha cho Tào Thị Vũ dễ dàng như vậy.
Tối qua, sau khi từ tiệc rượu trở về, Tào Thi Vũ rất vui vẻ, mãi đến khi về đến nhà vẫn còn hát nghêu ngao. Chồng cô ta thấy thế thì tò mò hỏi: “Em lẩm bẩm một mình cái gì đấy?”
Tào Thi Vũ cười ha ha, “Em vừa giúp anh một việc đấy, anh nói xem anh sẽ làm gì để cảm ơn em đây?”
Chồng cô ta càng tò mò hơn, “Em giúp anh chuyện gì chứ?”
“Bây giờ vẫn chưa thể nói cho anh biết được, sau này anh sẽ biết, đến khi anh thăng quan thì tuyệt đối không được quên cảm ơn em đàng hoàng đâu đấy” Tào Thi Vũ cười thần bí, nói rồi hí ha hí hửng đi tắm.
Mẹ chồng Tào Thi Vũ nhìn con trai, “Vợ con làm sao vậy?”
Chồng của Tào Thi Vũ bĩu môi, “Con đâu biết, vừa rồi con hỏi mà cô ấy cũng không nói.”
Sắc mặt mẹ chồng hơi khó coi, “Con nói xem, vợ mình mà cũng không quản lý được, hơn nửa đêm vợ con ăn mặc trang điểm lòe loẹt về nhà mà con cũng không hỏi xem nó đã làm gì? Con cũng bao dung thật đấy”
Anh chồng cười cười, “Mẹ à, Thi Vũ đã nói với con từ sớm rồi, công ty của bạn cô ấy mở tiệc thường niên, cô ấy được mời đi dự, mẹ nói xem, cô ấy ở nhà trông con cả ngày cũng không được nghỉ ngơi gì, thỉnh thoảng đi chơi một chút cũng có thể thông cảm mà, hơn nữa cô ấy về nhà đầu có quá muộn”
Mẹ chồng khoát tay, “Được rồi được rồi, con đừng nói giúp cho nó nữa, dù sao nó cũng là vợ con, con đã không để ý thì mẹ quản nhiều làm gì để chọc cho người ta ghét chứ?
Anh chồng cười bất đắc dĩ, ai cũng nói mẹ chồng và nàng dâu là kẻ thù trời sinh, câu này mặc dù không tính là tuyệt đối đúng ở nhà bọn họ, nhưng cô con dâu này và bà mẹ chồng cũng chưa từng hòa thuận.
Anh chồng đi vào phòng ngủ, Tào Thi Vũ đã tắm rửa, thay quần áo xong, cô ta mặc một bộ đồ ngủ rất sexy, khẽ cười nhếch miệng rồi khóa trái cửa phòng, mời gọi kiểu đó thì có anh chồng nào mà còn không hiểu chứ.
Sáng hôm sau, Tào Thi Vũ canh giờ gọi điện cho Trần Tố, nhưng điện thoại lại tắt máy, “Ha ha, không ngờ hai người này vẫn còn chiến đấu kịch liệt.”
Anh chồng nằm bên cạnh cô ta, không nghe rõ cổ ta nói gì, hỏi thì Tào Thi Vũ nói, “Không có gì đâu, anh ngủ tiếp đi.”
Đến trưa, Tào Thi Vũ lại gọi điện cho Trần Tố nhưng điện thoại vẫn trong trạng thái không liên lạc được, trong lòng thoáng chốc có cảm giác không ổn, ngẫm nghĩ một hồi định ra ngoài thì mẹ chồng nói: “Tối qua khuya vậy mới về, hôm nay lại muốn đi đâu nữa, có con rồi mà không ở nhà trông con mà cứ suốt ngày lông nhông ngoài đường, còn ra dáng một người vợ, một người mẹ sao?”
Tào Thi Vũ trừng mắt, định cãi lại mẹ chồng thì anh chồng kéo cô ta lại, “Mẹ, không phải Thi Vũ muốn đi đâu, vừa rồi con phát hiện trong nhà hết sữa tắm, cho nên mới bảo cô ấy đi mua một chai, thôi thế thì để con đi vậy.”
Nói rồi kéo Tào Thi Vũ đi, “Muốn đi đâu thì chờ buổi tối mẹ đi rồi em đi.”
Tào Thi Vũ liếc mắt, “Buổi tối mẹ định đi đâu?”
“Đến nhà em gái anh, đợi sau đó rồi hẵng đi, chẳng qua chỉ nửa tiếng nữa thôi mà, em chờ một lát đi”
Tào Thi Vũ nghe vậy cũng lười cãi nhau với mẹ chồng, bèn bỏ túi xách xuống, “Được, vậy em sẽ chờ”
Quả nhiên lát sau mẹ chồng liền ra khỏi nhà. Bà vừa đi thì Tào Thi Vũ cũng ra cửa, đón xe đến thẳng nhà Trần Tố. Vừa đến cổng chung cư, cô ta đã thấy Thẩm Quân Dục lái xe ra ngoài.
Mắt Tào Thi Vũ sáng lên, không ngờ quan hệ của hai người này lại tiến triển tốt hơn cô ta nghĩ. Đã vậy, Thẩm Quân Dục còn đích thân đưa Trần Tố về nhà.
Nghĩ thế, Tào Thi Vũ khấp khởi mừng thầm đi đến gõ cửa.
Trần Tố mở cửa, nhìn thấy Tào Thi Vũ thì ánh mắt không chút gợn sóng, Tào Thi Vũ vui mừng, mờ ám nhìn Trần Tố, “Tối qua có ổn không?”
Trần Tố ngồi xuống ghế sô pha không nói câu nào.
“Trần Tố, tối qua chiến đấu kịch liệt lắm đúng không? Cậu có dùng đồ tớ cho cậu không? Có phải dễ chịu lắm không?”
“Cô im đi!” Nghe Tào Thi Vũ lải nhải bên tai, cuối cùng Trần Tố không kiềm được mà bộc phát.
Tào Thi Vũ ngẩn ra, sững người nhìn Trần Tố, “Cậu sao vậy Trần Tố?”
Sắc mặt Trần Tố trắng bệch, ánh mắt lạnh tanh, “Cút ra ngoài cho tôi.”
Câu này vừa thốt ra, Tào Thi Vũ liền chuyển sắc mặt, cô ta nhìn Trần Tổ: “Tớ nói này Trần Tố, làm người đừng qua cầu rút ván thế chứ, tốt xấu gì tớ cũng giúp cậu đạt được ý nguyện, bây giờ cậu báo đáp tớ vậy sao?”
Trần Tố đẩy Tào Thị Vũ đi, “Cô cút ra ngoài cho tôi, nhà tôi không chào đón cô. Cô đi ra ngoài ngay cho tôi, sau này cũng đừng bao giờ đến nhà tôi nữa.”
Tào Thi Vũ không phải người tốt tính, cộng thêm mấy năm nay, mặc dù chồng cô ta không có thành tựu gì đặc biệt nhưng có thể nói là nghe lời cô ta răm rắp, dẫn đến tính tình cô ta trở nên nóng nảy vô cùng, không coi ai ra gì, càng không cho phép có chút xíu không hài lòng nào, bây giờ bị Trần Tố quát thì nào còn nhịn được.
“Trần Tố, cô muốn qua cầu rút ván phải không, tôi giúp cô chiếm được Thẩm Quân Dục, giúp cô có cơ hội gả vào nhà giàu làm thiếu phu nhân. Bây giờ vẫn chưa gả vào mà cô đã vội muốn qua cầu rút ván rồi sao? Nếu tôi đến nói với Thẩm Quân Dục những chuyện cô đã làm, cô nghĩ anh ta sẽ còn lấy cô nữa không?”
Mặt Trần Tố đơ như khúc gỗ, hiện giờ cô ta rất bực bội, thậm chí có thể nói là cáu kỉnh, “Cô có đi không, nếu không đi thì tôi sẽ mời bảo vệ đến đấy”
Tào Thi Vũ nổi giận, “Trần Tố, có đúng là đồ mặt dày, ăn cháo đá bát. Cô có tin tôi sẽ lập tức gọi điện cho Thẩm Quân Dục không?”
Rốt cuộc sắc mặt Trần Tố cũng biển, cô ta lạnh lùng nhìn Tào Thi Vũ, “Cô gọi đi, tối xem cô gọi thế nào. Thẩm Quân Dục mới rời đi không lâu, chắc vẫn chưa đi xa, có lẽ cô vẫn có thể gọi anh ấy quay lại đó, chúng ta ba mặt một lời. Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không phủ nhận đâu.”
Tào Thi Vũ nhìn thái độ này của Trần Tố thì lấy làm lạ, sắc mặt cô ta biến đổi thất thường. Trần Tố nói tiếp, “Nếu cô không có số điện thoại của anh ấy thì tôi có thể cho cô. Cô muốn không? Gọi đi! Cô gọi ngay đi! Nếu không thì lập tức cút ra ngoài cho tôi”
Tào Thi Vũ xanh mặt, “Được lắm Trần Tố, cô được lắm, đi thì đi, nhưng từ nay về sau tôi sẽ không có người bạn như cô nữa. Cô tưởng rằng mình sẽ được gả vào nhà giàu thật sao, tôi nói cho cô biết, cô nằm mơ đi”
Cô ta đá cửa ra rồi bỏ đi. Trần Tố đóng cửa lại, đờ đẫn ngồi dưới đất.
Tào Thi Vũ rời khỏi nhà Trần Tố, càng nghĩ càng thấy không đúng, phản ứng ban nãy của Trần Tố hoàn toàn không giống với phản ứng đạt được mong muốn, chẳng lẽ đã xảy ra sự cố gì? Nhưng mà, tối qua cô ta tận mắt thấy Trần Tố đỡ Thẩm Quân Dục vào phòng mà. Thuốc đó mạnh như thế, người có ý chí mạnh mẽ tới đâu chăng nữa cũng không chịu nổi, không có lý nào lại thất bại. Hơn nữa, vừa nãy cô ta còn trông thấy Thẩm Quân Dục từ nơi này đi ra mà.
Nghĩ vậy, Tào Thị Vũ thành công an ủi mình, nên sự bất an mơ hổ xuống đáy lòng, đón xe về nhà. Về đến nhà, anh chồng thấy mặt mũi cô ta đấy bực bội thì nhịn không được, hỏi: “Sao vậy, lúc đi vẫn vui vẻ lắm mà, sao lúc về lại giận rồi, ai chọc giận em?”.
Tào Thi Vũ hừ lạnh, “Còn không phải... quên đi, không nói nữa, càng nghĩ càng bực. Đúng rồi, chủ nhiệm của các anh đã nói rõ sự việc chưa, sau khi trưởng ban rút khỏi thì anh sẽ lên thay thế phải không?”
Anh chồng thở dài một hơi, “Đừng đùa, nghe nói là lính nhảy dù đó, gia đình mình không có quan hệ gì, anh lấy gì để bon chen với người ta chứ, được rồi, cứ thuận theo tự nhiên đi”
Tào Thi Vũ xụ mặt xuống, “Được rồi được rồi, cái gì anh cũng được rồi, anh xem, anh vào công ty này mấy năm rồi, người ta vào sau anh mà đều thăng chức hết rồi, chỉ có mình anh vẫn dậm chân tại chỗ, chính cái tính không tranh không đoạt của anh cho nên chuyện tốt đẹp mới không tới phiên anh đấy”
“Cái này có sao đâu, anh không tranh không đoạt nhưng cuộc sống của chúng ta cũng thoải mái hơn người khác. Chuyện tốt không có phần anh, nhưng chuyện xấu cũng đổ lên đầu anh còn gì? Có lẽ đã quen bị quở trách nên vẻ mặt anh chồng vẫn tỉnh bơ, còn cười hì hì. Anh ta nghĩ rất thoáng, biết tự lượng sức mình, không quá quan tâm mình có được thăng tiến hay không.
Tào Thi Vũ cười lạnh, “Cuộc sống của chúng ta là do anh gây dựng được sao, đều là của ba mẹ anh cả, nếu anh biết phấn đấu vì em, biết dựa vào năng lực bản thân thì em đâu phải chịu đựng mẹ chồng suốt ngày gắt gỏng thế này
Anh chồng khó xử, “Vậy em nói phải làm sao, anh không có ô dù gì, anh cũng không thể chạy đến chỗ chủ nhiệm bảo rằng anh già đời, anh thành thạo. Bây giờ có xếp hàng cũng không tới lượt anh nói câu đó.”
Nói thì nói vậy nhưng đương nhiên không thể để yên như vậy, nếu không thì cả bát cơm bây giờ cũng không giữ được, Tào Thi Vũ tỉnh táo lại, “Được rồi, chuyện này cứ giao cho em, em sẽ nghĩ cách” Cô ta vẫn muốn mượn tay Trần Tố để cho chồng cô ta leo được lên chức trưởng ban nho nhỏ. Cho dù không dựa vào quan hệ của nhà họ Thẩm, nhưng có lẽ là Trần Tố vẫn có thể. Mình giúp cô ta nhiều như thế, dùng chút chuyện nhỏ này để trao đổi chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Có điều bây giờ Trần Tố đang rất tức giận, mà cô ta cũng không tỉnh táo, vậy nên Tào Thi Vũ quyết định hai ngày nữa sẽ lại đến tìm Trần Tố.
Nhưng mà, không đợi được đến hai ngày sau thì ngày tháng tốt lành trong nhà Tào Thi Vũ đã kết thúc.
Đầu tuần đi làm, chồng cô ta vừa tới chỗ làm đã bị lãnh đạo gọi đi, không bao lâu sau liền sa sầm mặt ra khỏi phòng chủ nhiệm, trở về phòng làm việc của mình bắt đầu thu dọn đồ đạc. Đồng nghiệp lấy làm lạ nhìn anh ta, có một đồng nghiệp đi lên hỏi chuyện gì xảy ra thì bị chồng cô ta hung dữ trừng mắt, “Không phải chuyện của anh, hỏi linh tinh cái gì?”
Đồng nghiệp bĩu môi, “Làm cao cái gì chứ, bị sa thải rồi mà còn vênh mặt lên với ai?
Anh chồng xanh mặt, lạnh lùng liếc người đồng nghiệp đó rồi ôm đồ của mình rời đi.
Tào Thi Vũ đang ở nhà đắp mặt nạ, thấy chồng về liền sửng sốt, “Sao giờ này anh đã về rồi, có phải để quên gì không?
Anh chồng nghiêm mặt, không nói câu nào mà đi thẳng vào phòng ngủ trèo lên giường nằm.
Tào Thi Vũ cũng đi theo vào, “Sao thế? Có phải khó chịu ở đâu không?”
Anh chồng tức giận nhìn Tào Thi Vũ, chỉ ra cửa, “Bây giờ tâm trạng anh không được tốt, không muốn cãi nhau với em, em mau ra ngoài đi”
Tối qua, sau khi từ tiệc rượu trở về, Tào Thi Vũ rất vui vẻ, mãi đến khi về đến nhà vẫn còn hát nghêu ngao. Chồng cô ta thấy thế thì tò mò hỏi: “Em lẩm bẩm một mình cái gì đấy?”
Tào Thi Vũ cười ha ha, “Em vừa giúp anh một việc đấy, anh nói xem anh sẽ làm gì để cảm ơn em đây?”
Chồng cô ta càng tò mò hơn, “Em giúp anh chuyện gì chứ?”
“Bây giờ vẫn chưa thể nói cho anh biết được, sau này anh sẽ biết, đến khi anh thăng quan thì tuyệt đối không được quên cảm ơn em đàng hoàng đâu đấy” Tào Thi Vũ cười thần bí, nói rồi hí ha hí hửng đi tắm.
Mẹ chồng Tào Thi Vũ nhìn con trai, “Vợ con làm sao vậy?”
Chồng của Tào Thi Vũ bĩu môi, “Con đâu biết, vừa rồi con hỏi mà cô ấy cũng không nói.”
Sắc mặt mẹ chồng hơi khó coi, “Con nói xem, vợ mình mà cũng không quản lý được, hơn nửa đêm vợ con ăn mặc trang điểm lòe loẹt về nhà mà con cũng không hỏi xem nó đã làm gì? Con cũng bao dung thật đấy”
Anh chồng cười cười, “Mẹ à, Thi Vũ đã nói với con từ sớm rồi, công ty của bạn cô ấy mở tiệc thường niên, cô ấy được mời đi dự, mẹ nói xem, cô ấy ở nhà trông con cả ngày cũng không được nghỉ ngơi gì, thỉnh thoảng đi chơi một chút cũng có thể thông cảm mà, hơn nữa cô ấy về nhà đầu có quá muộn”
Mẹ chồng khoát tay, “Được rồi được rồi, con đừng nói giúp cho nó nữa, dù sao nó cũng là vợ con, con đã không để ý thì mẹ quản nhiều làm gì để chọc cho người ta ghét chứ?
Anh chồng cười bất đắc dĩ, ai cũng nói mẹ chồng và nàng dâu là kẻ thù trời sinh, câu này mặc dù không tính là tuyệt đối đúng ở nhà bọn họ, nhưng cô con dâu này và bà mẹ chồng cũng chưa từng hòa thuận.
Anh chồng đi vào phòng ngủ, Tào Thi Vũ đã tắm rửa, thay quần áo xong, cô ta mặc một bộ đồ ngủ rất sexy, khẽ cười nhếch miệng rồi khóa trái cửa phòng, mời gọi kiểu đó thì có anh chồng nào mà còn không hiểu chứ.
Sáng hôm sau, Tào Thi Vũ canh giờ gọi điện cho Trần Tố, nhưng điện thoại lại tắt máy, “Ha ha, không ngờ hai người này vẫn còn chiến đấu kịch liệt.”
Anh chồng nằm bên cạnh cô ta, không nghe rõ cổ ta nói gì, hỏi thì Tào Thi Vũ nói, “Không có gì đâu, anh ngủ tiếp đi.”
Đến trưa, Tào Thi Vũ lại gọi điện cho Trần Tố nhưng điện thoại vẫn trong trạng thái không liên lạc được, trong lòng thoáng chốc có cảm giác không ổn, ngẫm nghĩ một hồi định ra ngoài thì mẹ chồng nói: “Tối qua khuya vậy mới về, hôm nay lại muốn đi đâu nữa, có con rồi mà không ở nhà trông con mà cứ suốt ngày lông nhông ngoài đường, còn ra dáng một người vợ, một người mẹ sao?”
Tào Thi Vũ trừng mắt, định cãi lại mẹ chồng thì anh chồng kéo cô ta lại, “Mẹ, không phải Thi Vũ muốn đi đâu, vừa rồi con phát hiện trong nhà hết sữa tắm, cho nên mới bảo cô ấy đi mua một chai, thôi thế thì để con đi vậy.”
Nói rồi kéo Tào Thi Vũ đi, “Muốn đi đâu thì chờ buổi tối mẹ đi rồi em đi.”
Tào Thi Vũ liếc mắt, “Buổi tối mẹ định đi đâu?”
“Đến nhà em gái anh, đợi sau đó rồi hẵng đi, chẳng qua chỉ nửa tiếng nữa thôi mà, em chờ một lát đi”
Tào Thi Vũ nghe vậy cũng lười cãi nhau với mẹ chồng, bèn bỏ túi xách xuống, “Được, vậy em sẽ chờ”
Quả nhiên lát sau mẹ chồng liền ra khỏi nhà. Bà vừa đi thì Tào Thi Vũ cũng ra cửa, đón xe đến thẳng nhà Trần Tố. Vừa đến cổng chung cư, cô ta đã thấy Thẩm Quân Dục lái xe ra ngoài.
Mắt Tào Thi Vũ sáng lên, không ngờ quan hệ của hai người này lại tiến triển tốt hơn cô ta nghĩ. Đã vậy, Thẩm Quân Dục còn đích thân đưa Trần Tố về nhà.
Nghĩ thế, Tào Thi Vũ khấp khởi mừng thầm đi đến gõ cửa.
Trần Tố mở cửa, nhìn thấy Tào Thi Vũ thì ánh mắt không chút gợn sóng, Tào Thi Vũ vui mừng, mờ ám nhìn Trần Tố, “Tối qua có ổn không?”
Trần Tố ngồi xuống ghế sô pha không nói câu nào.
“Trần Tố, tối qua chiến đấu kịch liệt lắm đúng không? Cậu có dùng đồ tớ cho cậu không? Có phải dễ chịu lắm không?”
“Cô im đi!” Nghe Tào Thi Vũ lải nhải bên tai, cuối cùng Trần Tố không kiềm được mà bộc phát.
Tào Thi Vũ ngẩn ra, sững người nhìn Trần Tố, “Cậu sao vậy Trần Tố?”
Sắc mặt Trần Tố trắng bệch, ánh mắt lạnh tanh, “Cút ra ngoài cho tôi.”
Câu này vừa thốt ra, Tào Thi Vũ liền chuyển sắc mặt, cô ta nhìn Trần Tổ: “Tớ nói này Trần Tố, làm người đừng qua cầu rút ván thế chứ, tốt xấu gì tớ cũng giúp cậu đạt được ý nguyện, bây giờ cậu báo đáp tớ vậy sao?”
Trần Tố đẩy Tào Thị Vũ đi, “Cô cút ra ngoài cho tôi, nhà tôi không chào đón cô. Cô đi ra ngoài ngay cho tôi, sau này cũng đừng bao giờ đến nhà tôi nữa.”
Tào Thi Vũ không phải người tốt tính, cộng thêm mấy năm nay, mặc dù chồng cô ta không có thành tựu gì đặc biệt nhưng có thể nói là nghe lời cô ta răm rắp, dẫn đến tính tình cô ta trở nên nóng nảy vô cùng, không coi ai ra gì, càng không cho phép có chút xíu không hài lòng nào, bây giờ bị Trần Tố quát thì nào còn nhịn được.
“Trần Tố, cô muốn qua cầu rút ván phải không, tôi giúp cô chiếm được Thẩm Quân Dục, giúp cô có cơ hội gả vào nhà giàu làm thiếu phu nhân. Bây giờ vẫn chưa gả vào mà cô đã vội muốn qua cầu rút ván rồi sao? Nếu tôi đến nói với Thẩm Quân Dục những chuyện cô đã làm, cô nghĩ anh ta sẽ còn lấy cô nữa không?”
Mặt Trần Tố đơ như khúc gỗ, hiện giờ cô ta rất bực bội, thậm chí có thể nói là cáu kỉnh, “Cô có đi không, nếu không đi thì tôi sẽ mời bảo vệ đến đấy”
Tào Thi Vũ nổi giận, “Trần Tố, có đúng là đồ mặt dày, ăn cháo đá bát. Cô có tin tôi sẽ lập tức gọi điện cho Thẩm Quân Dục không?”
Rốt cuộc sắc mặt Trần Tố cũng biển, cô ta lạnh lùng nhìn Tào Thi Vũ, “Cô gọi đi, tối xem cô gọi thế nào. Thẩm Quân Dục mới rời đi không lâu, chắc vẫn chưa đi xa, có lẽ cô vẫn có thể gọi anh ấy quay lại đó, chúng ta ba mặt một lời. Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không phủ nhận đâu.”
Tào Thi Vũ nhìn thái độ này của Trần Tố thì lấy làm lạ, sắc mặt cô ta biến đổi thất thường. Trần Tố nói tiếp, “Nếu cô không có số điện thoại của anh ấy thì tôi có thể cho cô. Cô muốn không? Gọi đi! Cô gọi ngay đi! Nếu không thì lập tức cút ra ngoài cho tôi”
Tào Thi Vũ xanh mặt, “Được lắm Trần Tố, cô được lắm, đi thì đi, nhưng từ nay về sau tôi sẽ không có người bạn như cô nữa. Cô tưởng rằng mình sẽ được gả vào nhà giàu thật sao, tôi nói cho cô biết, cô nằm mơ đi”
Cô ta đá cửa ra rồi bỏ đi. Trần Tố đóng cửa lại, đờ đẫn ngồi dưới đất.
Tào Thi Vũ rời khỏi nhà Trần Tố, càng nghĩ càng thấy không đúng, phản ứng ban nãy của Trần Tố hoàn toàn không giống với phản ứng đạt được mong muốn, chẳng lẽ đã xảy ra sự cố gì? Nhưng mà, tối qua cô ta tận mắt thấy Trần Tố đỡ Thẩm Quân Dục vào phòng mà. Thuốc đó mạnh như thế, người có ý chí mạnh mẽ tới đâu chăng nữa cũng không chịu nổi, không có lý nào lại thất bại. Hơn nữa, vừa nãy cô ta còn trông thấy Thẩm Quân Dục từ nơi này đi ra mà.
Nghĩ vậy, Tào Thị Vũ thành công an ủi mình, nên sự bất an mơ hổ xuống đáy lòng, đón xe về nhà. Về đến nhà, anh chồng thấy mặt mũi cô ta đấy bực bội thì nhịn không được, hỏi: “Sao vậy, lúc đi vẫn vui vẻ lắm mà, sao lúc về lại giận rồi, ai chọc giận em?”.
Tào Thi Vũ hừ lạnh, “Còn không phải... quên đi, không nói nữa, càng nghĩ càng bực. Đúng rồi, chủ nhiệm của các anh đã nói rõ sự việc chưa, sau khi trưởng ban rút khỏi thì anh sẽ lên thay thế phải không?”
Anh chồng thở dài một hơi, “Đừng đùa, nghe nói là lính nhảy dù đó, gia đình mình không có quan hệ gì, anh lấy gì để bon chen với người ta chứ, được rồi, cứ thuận theo tự nhiên đi”
Tào Thi Vũ xụ mặt xuống, “Được rồi được rồi, cái gì anh cũng được rồi, anh xem, anh vào công ty này mấy năm rồi, người ta vào sau anh mà đều thăng chức hết rồi, chỉ có mình anh vẫn dậm chân tại chỗ, chính cái tính không tranh không đoạt của anh cho nên chuyện tốt đẹp mới không tới phiên anh đấy”
“Cái này có sao đâu, anh không tranh không đoạt nhưng cuộc sống của chúng ta cũng thoải mái hơn người khác. Chuyện tốt không có phần anh, nhưng chuyện xấu cũng đổ lên đầu anh còn gì? Có lẽ đã quen bị quở trách nên vẻ mặt anh chồng vẫn tỉnh bơ, còn cười hì hì. Anh ta nghĩ rất thoáng, biết tự lượng sức mình, không quá quan tâm mình có được thăng tiến hay không.
Tào Thi Vũ cười lạnh, “Cuộc sống của chúng ta là do anh gây dựng được sao, đều là của ba mẹ anh cả, nếu anh biết phấn đấu vì em, biết dựa vào năng lực bản thân thì em đâu phải chịu đựng mẹ chồng suốt ngày gắt gỏng thế này
Anh chồng khó xử, “Vậy em nói phải làm sao, anh không có ô dù gì, anh cũng không thể chạy đến chỗ chủ nhiệm bảo rằng anh già đời, anh thành thạo. Bây giờ có xếp hàng cũng không tới lượt anh nói câu đó.”
Nói thì nói vậy nhưng đương nhiên không thể để yên như vậy, nếu không thì cả bát cơm bây giờ cũng không giữ được, Tào Thi Vũ tỉnh táo lại, “Được rồi, chuyện này cứ giao cho em, em sẽ nghĩ cách” Cô ta vẫn muốn mượn tay Trần Tố để cho chồng cô ta leo được lên chức trưởng ban nho nhỏ. Cho dù không dựa vào quan hệ của nhà họ Thẩm, nhưng có lẽ là Trần Tố vẫn có thể. Mình giúp cô ta nhiều như thế, dùng chút chuyện nhỏ này để trao đổi chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Có điều bây giờ Trần Tố đang rất tức giận, mà cô ta cũng không tỉnh táo, vậy nên Tào Thi Vũ quyết định hai ngày nữa sẽ lại đến tìm Trần Tố.
Nhưng mà, không đợi được đến hai ngày sau thì ngày tháng tốt lành trong nhà Tào Thi Vũ đã kết thúc.
Đầu tuần đi làm, chồng cô ta vừa tới chỗ làm đã bị lãnh đạo gọi đi, không bao lâu sau liền sa sầm mặt ra khỏi phòng chủ nhiệm, trở về phòng làm việc của mình bắt đầu thu dọn đồ đạc. Đồng nghiệp lấy làm lạ nhìn anh ta, có một đồng nghiệp đi lên hỏi chuyện gì xảy ra thì bị chồng cô ta hung dữ trừng mắt, “Không phải chuyện của anh, hỏi linh tinh cái gì?”
Đồng nghiệp bĩu môi, “Làm cao cái gì chứ, bị sa thải rồi mà còn vênh mặt lên với ai?
Anh chồng xanh mặt, lạnh lùng liếc người đồng nghiệp đó rồi ôm đồ của mình rời đi.
Tào Thi Vũ đang ở nhà đắp mặt nạ, thấy chồng về liền sửng sốt, “Sao giờ này anh đã về rồi, có phải để quên gì không?
Anh chồng nghiêm mặt, không nói câu nào mà đi thẳng vào phòng ngủ trèo lên giường nằm.
Tào Thi Vũ cũng đi theo vào, “Sao thế? Có phải khó chịu ở đâu không?”
Anh chồng tức giận nhìn Tào Thi Vũ, chỉ ra cửa, “Bây giờ tâm trạng anh không được tốt, không muốn cãi nhau với em, em mau ra ngoài đi”
Tác giả :
Cửu Mạch Ly