Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 27: Ngô thiến thay đổi
Bà nội qua đời. Phó Hoành Dật trở về quân đội. Trường học đã khai giảng. Mặc dù đã lên năm tư đại học, Thẩm Thanh Lan cũng đã học xong các môn chuyên ngành từ lâu. Dù không lên lớp cũng chẳng sao, nhưng cô vẫn quyết định tới trường.
“Thanh Lan, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi, dạo trước cậu làm gì thế? Tớ gọi cho cậu nhưng chỉ thấy báo tắt máy?” Thẩm Thanh Lan vừa tới phòng ký túc, Vu Hiểu Huyên đã hỏi với vẻ mặt lo lắng.
Vu Hiểu Huyên không biết bà nội Thẩm Thanh Lan qua đời, thậm chí cô ấy còn chẳng biết cô là nhị tiểu thư nhà họ Thẩm. Thẩm Thanh Lan bình thường vẫn luôn kín tiếng, cũng không xuất hiện trước mặt người khác mấy nên ở Bắc Kinh cũng chẳng có mấy ai biết cô. Dù bạn bè của Vu Hiểu Huyên ở khắp nơi, chỉ cần Thẩm Thanh Lan không nói, thì cô ấy không biết cũng là chuyện bình thường.
“Trong nhà có chút việc, bà nội qua đời.” Thẩm Thanh Lan nói với vẻ bình thản, đã chẳng còn nhìn thấy được sự đau khổ ngày đó trên khuôn mặt cô.
Vu Hiểu Huyên khựng lại, ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Lan lại càng lo lắng hơn. Từ dáng vẻ lạnh lùng của cô, cô ấy có thể thấy chắc chắn rằng vị Thẩm lão thái này rất quan trọng với Thanh Lan.
“Thanh Lan, cậu không sao chứ?”
Thẩm Thanh Lan khẽ lắc đầu, “Tớ không sao.”
Thẩm Thanh Lan cảm thấy mình thật sự không sao nữa rồi. Việc bà nội qua đời là một cú sốc lớn với cô. Nhưng cô vẫn nhớ, bà hy vọng cô có thể sống hạnh phúc. Còn cô thì không muốn phụ sự mong đợi của bà.
Câu chuyện này quá nặng nề. Thấy Thẩm Thanh Lan có vẻ đã bình tĩnh hơn, Vu Hiểu Huyên cũng không muốn nhắc lại chuyện khiến cô đau lòng nữa, bèn chuyển chủ đề.
“Đúng rồi, Thanh Lan. Hôm nay tớ phát hiện ra, ngoài cổng trường mới mở một quán lẩu cay, tối nay chúng ta đi ăn đi.”
“Lẩu cay gì thế?” Giọng Phương Đồng vang lên từ bên ngoài.
“Bọn tớ đang nói, ngoài cổng trường mới mở một quán lẩu cay, thấy buôn bán được lắm, nên định tối nay đi ăn thử. Chắc cậu không đi đâu nhỉ?” Vu Hiểu Huyên liếc xéo Phương Đồng, từ khi cái cô này có bạn trai là hoàn toàn không cần các cô nữa.
“Đi, ai nói tớ không đi.” Phương Đồng lớn tiếng. Sau đó mới kịp nhận ra là mình phản ứng hơi quá. Cô bèn cười dịu dàng, vén tóc làm duyên, “Đêm nay bà đây quyết định lật thẻ bài của các nàng. Hai vị ái phi, chuẩn bị xong chưa?”
Vu Hiểu Huyên “Ọe” một tiếng, làm động tác nôn mửa. Thẩm Thanh Lan nhắm mắt lại, làm như không thấy.
“Phương Đồng, nói tiếng người.”
Phương Đồng hừ một tiếng, “Đinh Minh Huy hai ngày trước đã tìm được công ty thực tập. Hôm nay anh ấy đã chính thức bắt đầu đi làm rồi, nên không có ai ăn cơm với tớ.”
Đinh Minh Huy là bạn trai của Phương Đồng.
Vu Hiểu Huyên đảo mắt, “Tớ biết ngay là thế mà, cái đồ trọng sắc khinh bạn nhà cậu.”
“Hừ, cậu chỉ đang ao ước ghen tị thôi, có giỏi thì cậu cũng tìm một người đi.”
Hai người lại cãi nhau. Thẩm Thanh Lan đã tập mãi thành thói quen từ lâu, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy yên tĩnh. Cuộc sống quen thuộc, những người quen thuộc. Có lẽ thế này mới là tốt nhất.
“Ủa, Ngô Thiến đâu? Chẳng phải trước đây cô ấy luôn là người đến sớm nhất sao?” Phương Đồng chợt nói.
Lúc này, Vu Hiểu Huyên mới nhớ ra. Người mấy năm qua luôn đến sớm nhất – Ngô Thiến vẫn còn chưa tới.
“Chắc là xe đến muộn. Giao thông ở Bắc Kinh tắc nghẽn như thế, có lẽ là bị kẹt trên đường thôi.” Vu Hiểu Huyên không để ý lắm.
Phương Đồng cau mày, “Không đúng, hè này Ngô Thiến có về nhà đâu. Lúc nghỉ hè, tớ còn gặp cậu ấy làm phục vụ trong KFC cơ mà. Nếu không về nhà thì chắc hẳn cậu ấy đã sớm tới đây rồi chứ?”
“Hay cậu ấy chỉ làm một tháng, rồi sau đó về nhà? Không được rồi, gọi điện cho cậu ấy đi.”
Ngẫm thấy cũng đúng, Phương Đồng bèn lấy điện thoại ra gọi cho Ngô Thiến. Cuộc gọi nhanh chóng được nối máy, Ngô Thiến nói bây giờ cô ấy đang ở phòng dưới tầng.
Ngay sau đó, Ngô Thiến liền xuất hiện trong phòng. Cô ấy mặc áo ngắn tay màu vàng nhạt, cùng với một chiếc quần jean đã giặt đến bạc thếch. Chân đi đôi giày vải hơn mười đồng, nhìn qua chẳng khác trước là mấy.
“Ngô Thiến, tối nay bọn tớ định đi ăn bún cay thập cẩm mới mở ngoài trường. Cậu đi không?” Phương Đồng hỏi. Mặc dù đã sớm biết đáp án, nhưng không hỏi một câu thì cô ấy lại thấy không hay lắm.
“Được. Chờ tớ chút, tớ cất đồ đã rồi đi cùng các cậu. Nhanh thôi!”
Câu trả lời đầy bất ngờ khiến Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên đều cảm thấy ngạc nhiên.
“À, được, không cần gấp đâu. Cậu dọn dẹp từ từ thôi.” Phương Đồng kịp phản xạ, đáp.
Ngô Thiến quay lưng lại, nên các cô không nhìn được gì. Nhưng Thẩm Thanh Lan lại thấy rất rõ, hai người Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên nháy mắt ra hiệu với nhau.
“Sao hôm nay cậu ấy lại đồng ý ăn cơm với chúng ta vậy?” Vu Hiểu Huyên hỏi.
“Sao tớ biết được, vừa rồi tớ chỉ khách sáo thôi.” Phương Đồng đảo mắt.
“Làm sao bây giờ? Cậu ấy đến thì xấu hổ lắm.”
“Cậu hỏi tớ thì tớ biết hỏi ai.”
“À, đây là đặc sản quê tớ, mời các cậu nếm thử.” Ngô Thiến cầm ba túi đồ ăn vặt. Cô ấy để lên bàn rồi nói, còn xấu hổ gãi đầu, “Trước đây cũng muốn mang đi mời các cậu, chỉ là...”
Chỉ là cái gì, ba người còn lại đều hiểu rõ. Chỉ là điều kiện kinh tế không cho phép.
“Ngô Thiến, cậu khách sáo như vậy làm gì chứ? Chúng tớ cũng không có quà gì cho cậu mà.” Phương Đồng vừa cười vừa nói.
Ngô Thiến mỉm cười, khiến mắt ba người sáng lên. Thật ra Ngô Thiến khá ưa nhìn, là kiểu người đẹp thanh tú. Nhưng lúc trước chắc vì tự ti, nên cậu ấy thường hay cúi đầu. Khi nói chuyện với người khác thì luôn cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng, nên dù có xinh thì cũng kém sắc đi ít nhiều. Bây giờ cậu ấy ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ mỉm cười trông rất đẹp.
“Ba năm qua, các cậu luôn nhường nhịn, bao dung tớ. Trong lòng tớ biết hết, cảm ơn các cậu.”
Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên liếc nhau.
“Này, mọi người đều là bạn học, lại ở cùng một phòng, nói gì mà quan tâm hay không chứ.” Phương Đồng bước lên, vỗ vai Ngô Thiến, “Nếu cậu có lòng như vậy, chúng tớ cũng không khách sáo nữa đâu đấy.”
Nói xong cô ấy lại bóc một túi đồ ăn vặt ra, “Oa, là lưỡi vịt này. Ngô Thiến, cậu đúng là quá tri kỷ.” Phương Đồng tươi cười rạng rỡ, không hề khách sáo.
“Lại đây, lại đây, lại nếm thử hết đi, ngon lắm.” Phương Đồng chia lưỡi vịt cho Thẩm Thanh Lan và Vu Hiểu Huyên.
Nhìn dáng vẻ hài lòng của ba người, hình như Ngô Thiến thở phào nhẹ nhõm. Nụ cười của cô ấy cũng tươi hơn một chút.
Thẩm Thanh Lan nhìn lưỡi vịt trong tay, liếc Ngô Thiến qua khóe mắt, nét mặt cô như nghĩ ngợi điều gì. Mới hai tháng ngắn ngủi không gặp, tính tình một người lại đột nhiên thay đổi. Đây chẳng phải là chuyện rất kỳ lạ sao?
Nhưng việc Ngô Thiến thay đổi cũng không phải là một chuyện đáng để Thẩm Thanh Lan chú ý. Nói thẳng ra là, với cô, có lẽ Ngô Thiến chỉ thân hơn người qua đường Giáp một chút. Dù sao hai người bọn họ cũng coi như là quen biết.
Thẩm Thanh Lan cũng không để tâm đến sự thay đổi của Ngô Thiến mấy.
Tối hôm đó, bốn người trong phòng lần đầu tiên cùng đi ăn cơm. Nhưng có thêm một người nên tóm lại vẫn không thoải mái bằng lúc trước. Vì thế sau khi ăn cơm xong, Vu Hiểu Huyên cũng bỏ ý định dạo phố ban đầu, trở về phòng với mọi người.
“Thanh Lan, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi, dạo trước cậu làm gì thế? Tớ gọi cho cậu nhưng chỉ thấy báo tắt máy?” Thẩm Thanh Lan vừa tới phòng ký túc, Vu Hiểu Huyên đã hỏi với vẻ mặt lo lắng.
Vu Hiểu Huyên không biết bà nội Thẩm Thanh Lan qua đời, thậm chí cô ấy còn chẳng biết cô là nhị tiểu thư nhà họ Thẩm. Thẩm Thanh Lan bình thường vẫn luôn kín tiếng, cũng không xuất hiện trước mặt người khác mấy nên ở Bắc Kinh cũng chẳng có mấy ai biết cô. Dù bạn bè của Vu Hiểu Huyên ở khắp nơi, chỉ cần Thẩm Thanh Lan không nói, thì cô ấy không biết cũng là chuyện bình thường.
“Trong nhà có chút việc, bà nội qua đời.” Thẩm Thanh Lan nói với vẻ bình thản, đã chẳng còn nhìn thấy được sự đau khổ ngày đó trên khuôn mặt cô.
Vu Hiểu Huyên khựng lại, ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Lan lại càng lo lắng hơn. Từ dáng vẻ lạnh lùng của cô, cô ấy có thể thấy chắc chắn rằng vị Thẩm lão thái này rất quan trọng với Thanh Lan.
“Thanh Lan, cậu không sao chứ?”
Thẩm Thanh Lan khẽ lắc đầu, “Tớ không sao.”
Thẩm Thanh Lan cảm thấy mình thật sự không sao nữa rồi. Việc bà nội qua đời là một cú sốc lớn với cô. Nhưng cô vẫn nhớ, bà hy vọng cô có thể sống hạnh phúc. Còn cô thì không muốn phụ sự mong đợi của bà.
Câu chuyện này quá nặng nề. Thấy Thẩm Thanh Lan có vẻ đã bình tĩnh hơn, Vu Hiểu Huyên cũng không muốn nhắc lại chuyện khiến cô đau lòng nữa, bèn chuyển chủ đề.
“Đúng rồi, Thanh Lan. Hôm nay tớ phát hiện ra, ngoài cổng trường mới mở một quán lẩu cay, tối nay chúng ta đi ăn đi.”
“Lẩu cay gì thế?” Giọng Phương Đồng vang lên từ bên ngoài.
“Bọn tớ đang nói, ngoài cổng trường mới mở một quán lẩu cay, thấy buôn bán được lắm, nên định tối nay đi ăn thử. Chắc cậu không đi đâu nhỉ?” Vu Hiểu Huyên liếc xéo Phương Đồng, từ khi cái cô này có bạn trai là hoàn toàn không cần các cô nữa.
“Đi, ai nói tớ không đi.” Phương Đồng lớn tiếng. Sau đó mới kịp nhận ra là mình phản ứng hơi quá. Cô bèn cười dịu dàng, vén tóc làm duyên, “Đêm nay bà đây quyết định lật thẻ bài của các nàng. Hai vị ái phi, chuẩn bị xong chưa?”
Vu Hiểu Huyên “Ọe” một tiếng, làm động tác nôn mửa. Thẩm Thanh Lan nhắm mắt lại, làm như không thấy.
“Phương Đồng, nói tiếng người.”
Phương Đồng hừ một tiếng, “Đinh Minh Huy hai ngày trước đã tìm được công ty thực tập. Hôm nay anh ấy đã chính thức bắt đầu đi làm rồi, nên không có ai ăn cơm với tớ.”
Đinh Minh Huy là bạn trai của Phương Đồng.
Vu Hiểu Huyên đảo mắt, “Tớ biết ngay là thế mà, cái đồ trọng sắc khinh bạn nhà cậu.”
“Hừ, cậu chỉ đang ao ước ghen tị thôi, có giỏi thì cậu cũng tìm một người đi.”
Hai người lại cãi nhau. Thẩm Thanh Lan đã tập mãi thành thói quen từ lâu, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy yên tĩnh. Cuộc sống quen thuộc, những người quen thuộc. Có lẽ thế này mới là tốt nhất.
“Ủa, Ngô Thiến đâu? Chẳng phải trước đây cô ấy luôn là người đến sớm nhất sao?” Phương Đồng chợt nói.
Lúc này, Vu Hiểu Huyên mới nhớ ra. Người mấy năm qua luôn đến sớm nhất – Ngô Thiến vẫn còn chưa tới.
“Chắc là xe đến muộn. Giao thông ở Bắc Kinh tắc nghẽn như thế, có lẽ là bị kẹt trên đường thôi.” Vu Hiểu Huyên không để ý lắm.
Phương Đồng cau mày, “Không đúng, hè này Ngô Thiến có về nhà đâu. Lúc nghỉ hè, tớ còn gặp cậu ấy làm phục vụ trong KFC cơ mà. Nếu không về nhà thì chắc hẳn cậu ấy đã sớm tới đây rồi chứ?”
“Hay cậu ấy chỉ làm một tháng, rồi sau đó về nhà? Không được rồi, gọi điện cho cậu ấy đi.”
Ngẫm thấy cũng đúng, Phương Đồng bèn lấy điện thoại ra gọi cho Ngô Thiến. Cuộc gọi nhanh chóng được nối máy, Ngô Thiến nói bây giờ cô ấy đang ở phòng dưới tầng.
Ngay sau đó, Ngô Thiến liền xuất hiện trong phòng. Cô ấy mặc áo ngắn tay màu vàng nhạt, cùng với một chiếc quần jean đã giặt đến bạc thếch. Chân đi đôi giày vải hơn mười đồng, nhìn qua chẳng khác trước là mấy.
“Ngô Thiến, tối nay bọn tớ định đi ăn bún cay thập cẩm mới mở ngoài trường. Cậu đi không?” Phương Đồng hỏi. Mặc dù đã sớm biết đáp án, nhưng không hỏi một câu thì cô ấy lại thấy không hay lắm.
“Được. Chờ tớ chút, tớ cất đồ đã rồi đi cùng các cậu. Nhanh thôi!”
Câu trả lời đầy bất ngờ khiến Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên đều cảm thấy ngạc nhiên.
“À, được, không cần gấp đâu. Cậu dọn dẹp từ từ thôi.” Phương Đồng kịp phản xạ, đáp.
Ngô Thiến quay lưng lại, nên các cô không nhìn được gì. Nhưng Thẩm Thanh Lan lại thấy rất rõ, hai người Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên nháy mắt ra hiệu với nhau.
“Sao hôm nay cậu ấy lại đồng ý ăn cơm với chúng ta vậy?” Vu Hiểu Huyên hỏi.
“Sao tớ biết được, vừa rồi tớ chỉ khách sáo thôi.” Phương Đồng đảo mắt.
“Làm sao bây giờ? Cậu ấy đến thì xấu hổ lắm.”
“Cậu hỏi tớ thì tớ biết hỏi ai.”
“À, đây là đặc sản quê tớ, mời các cậu nếm thử.” Ngô Thiến cầm ba túi đồ ăn vặt. Cô ấy để lên bàn rồi nói, còn xấu hổ gãi đầu, “Trước đây cũng muốn mang đi mời các cậu, chỉ là...”
Chỉ là cái gì, ba người còn lại đều hiểu rõ. Chỉ là điều kiện kinh tế không cho phép.
“Ngô Thiến, cậu khách sáo như vậy làm gì chứ? Chúng tớ cũng không có quà gì cho cậu mà.” Phương Đồng vừa cười vừa nói.
Ngô Thiến mỉm cười, khiến mắt ba người sáng lên. Thật ra Ngô Thiến khá ưa nhìn, là kiểu người đẹp thanh tú. Nhưng lúc trước chắc vì tự ti, nên cậu ấy thường hay cúi đầu. Khi nói chuyện với người khác thì luôn cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng, nên dù có xinh thì cũng kém sắc đi ít nhiều. Bây giờ cậu ấy ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ mỉm cười trông rất đẹp.
“Ba năm qua, các cậu luôn nhường nhịn, bao dung tớ. Trong lòng tớ biết hết, cảm ơn các cậu.”
Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên liếc nhau.
“Này, mọi người đều là bạn học, lại ở cùng một phòng, nói gì mà quan tâm hay không chứ.” Phương Đồng bước lên, vỗ vai Ngô Thiến, “Nếu cậu có lòng như vậy, chúng tớ cũng không khách sáo nữa đâu đấy.”
Nói xong cô ấy lại bóc một túi đồ ăn vặt ra, “Oa, là lưỡi vịt này. Ngô Thiến, cậu đúng là quá tri kỷ.” Phương Đồng tươi cười rạng rỡ, không hề khách sáo.
“Lại đây, lại đây, lại nếm thử hết đi, ngon lắm.” Phương Đồng chia lưỡi vịt cho Thẩm Thanh Lan và Vu Hiểu Huyên.
Nhìn dáng vẻ hài lòng của ba người, hình như Ngô Thiến thở phào nhẹ nhõm. Nụ cười của cô ấy cũng tươi hơn một chút.
Thẩm Thanh Lan nhìn lưỡi vịt trong tay, liếc Ngô Thiến qua khóe mắt, nét mặt cô như nghĩ ngợi điều gì. Mới hai tháng ngắn ngủi không gặp, tính tình một người lại đột nhiên thay đổi. Đây chẳng phải là chuyện rất kỳ lạ sao?
Nhưng việc Ngô Thiến thay đổi cũng không phải là một chuyện đáng để Thẩm Thanh Lan chú ý. Nói thẳng ra là, với cô, có lẽ Ngô Thiến chỉ thân hơn người qua đường Giáp một chút. Dù sao hai người bọn họ cũng coi như là quen biết.
Thẩm Thanh Lan cũng không để tâm đến sự thay đổi của Ngô Thiến mấy.
Tối hôm đó, bốn người trong phòng lần đầu tiên cùng đi ăn cơm. Nhưng có thêm một người nên tóm lại vẫn không thoải mái bằng lúc trước. Vì thế sau khi ăn cơm xong, Vu Hiểu Huyên cũng bỏ ý định dạo phố ban đầu, trở về phòng với mọi người.
Tác giả :
Cửu Mạch Ly