Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 260: Treo đầu dê bán thịt chó
Mặc dù Ôn Tư Hãn đang quản lý tập đoàn Ôn Thị, nhưng Ôn Bính Xuyên vẫn là chủ tịch, chỉ cần ông lên tiếng thì nhà họ Đỗ còn khả năng sống sót.
Ôn Bính Xuyên lẳng lặng nhìn Đỗ Nam, còn chưa cất tiếng thì người giúp việc đã vào báo vợ chồng Đỗ Hồng Hải tới đây.
“Để bọn họ vào đi.” Ôn Bính Xuyên nói.
Đỗ Hồng Hải và vợ đi vào, thấy con trai quỳ dưới đất thì liền sa sầm mặt, “Lão Ôn, Đỗ Nam đã làm sai chuyện gì mà ông đối xử với nó như thế? Có lời gì không thể nói với nhau sao?”
Bà Đỗ càng đau lòng hơn, vội chạy đến, muốn kéo con trai đứng dậy, nhưng Đỗ Nam lại không chịu đứng lên.
“Đỗ Nam, con đứng lên cho mẹ.”
Đỗ Nam làm như không nghe thấy.
Ôn Tư Hãn lạnh nhạt nói, “Chú Đỗ, chú đã nói sai rồi, không phải nhà cháu muốn Đỗ Nam quỳ, mà cậu ta vừa vào đã quỳ xuống rồi.”
Đỗ Hồng Hải nghe vậy thì vẻ mặt hơi khó coi, Đỗ Nam là con trai ông ta, đương nhiên ông ta hiểu rõ nó rồi. Chắc chắn Đỗ Nam đã gây ra chuyện gì có lỗi với nhà họ Ôn nên mới vừa vào cửa đã làm thế.
“Rốt cuộc Đỗ Nam đã gây ra chuyện gì?” Đỗ Hồng Hải nghiêm giọng hỏi Ôn Tư Hãn.
Ánh mắt Ôn Tư Hãn đầy lạnh lẽo, “Chú có thể hỏi Đỗ Nam thử xem.”
Đỗ Hồng Hải nhìn con trai. Đỗ Nam lại cúi đầu không dám nhìn ông ta mà chỉ nói, “Chú Ôn, chú muốn đánh chửi thế nào cũng được, cháu chỉ xin chú hãy bỏ qua cho nhà họ Đỗ.”
Đỗ Hồng Hải biết có hỏi thì con trai cũng không trả lời, đành nhìn Ôn Bính Xuyên, thành khẩn nói: “Lão Ôn, chúng ta là bạn cũ mấy chục năm nay, có chuyện gì sao không ngồi xuống nói rõ ràng. Nếu Đỗ Nam thật sự đã làm sai chuyện gì thì tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt.”
Ôn Bính Xuyên nhìn Đỗ Hồng Hải, nỗi tức giận ban đầu cũng dần vơi đi. Bây giờ ông đã bình tĩnh lại, thở dài nói, “Lão Đỗ, Hề Dao là đứa con gái mà tôi yêu thương nhất, chuyện này chắc hẳn ông cũng biết. Tôi vốn mong có thể kết thông gia với nhà anh, dù sao hai nhà cũng hiểu rõ nhau, tôi cũng nhìn Đỗ Nam lớn lên từ nhỏ. Nhưng nay con gái đã lớn, nó tự có suy nghĩ của nó, nó thích người thế nào, chúng tôi không thể quyết định được. Nó không thích Đỗ Nam, tôi còn cảm thấy đáng tiếc, nhưng đó không phải là cái cớ để Đỗ Nam tổn thương con gái tôi...”
Ôn Bính Xuyên kể hết mọi chuyện mà Đỗ Nam đã làm với Ôn Hề Dao cho Đỗ Hồng Hải nghe.
Đỗ Hồng Hải càng nghe, vẻ mặt càng khó coi. Lúc vừa mới biết Ôn Thị hủy bỏ những hạng mục hợp tác, ông ta đã từng nghi ngờ là có liên quan đến Đỗ Nam, nhưng không nghĩ là vì Ôn Hề Dao. Dù sao trước giờ con trai đối với Ôn Hề Dao thế nào, mọi người đều thấy rõ. Nhưng ông ta chưa từng ngờ được rằng Đỗ Nam lại gây ra chuyện như thế này.
“Không đâu, Đỗ Nam sẽ không làm vậy với Hề Dao đâu, nhất định là mọi người đã hiểu lầm rồi.” Bà Đỗ phủ nhận, không thể tin được rằng con bà, một người điềm đạm nho nhã như thế, lúc nào cũng ngoan ngoãn phục tùng Ôn Hề Dao, nói gì nghe nấy mà lại làm ra chuyện điên khùng như vậy.
“Dì Đỗ, nhà cháu cũng hy vọng đây chỉ là hiểu lầm thôi, nhưng sự thật chính là như vậy. Vì Hề Dao may mắn không sao cả nên nhà cháu chỉ hủy bỏ hợp đồng với Đỗ Thị thôi, còn nếu như Hề Dao xảy ra chuyện thì tình hình đã không đơn giản như bây giờ.” Ôn Tư Hãn lạnh lùng nói.
“Chuyện này không thể bàn bạc lại sao?” Đỗ Hồng Hải hỏi Ôn Bính Xuyên, thật ra trong lòng ông ta cũng mơ hồ đoán được, quan hệ giữa nhà họ Ôn và nhà họ Đỗ xem như đã mất rồi.
Ôn Bính Xuyên im lặng không nói gì.
Đỗ Hồng Hải hiểu rõ, cũng không nói thêm nữa mà chỉ gật đầu, “Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Nói xong, ông ta liền kéo tay vợ đi về, không thèm nhìn đến Đỗ Nam.
“Đỗ Hồng Hải, ông làm gì vậy, con trai còn ở đó mà.” Bà Đỗ sốt ruột.
“Nó gây ra chuyện mất mặt như vậy mà bà còn quản nó làm gì.” Đỗ Hồng Hải quát lại. Lúc Ôn Bính Xuyên kể lại chuyện, ông ta ngượng đến nỗi không biết giấu mặt đi đâu cho rồi.
“Dù Đỗ Nam có làm sai thì nó cũng là con tôi, hơn nữa chẳng phải Ôn Hề Dao cũng không xảy ra chuyện gì sao?” Bà Đỗ bĩu môi.
Đỗ Hồng Hải cười lạnh, “Bà nên cảm thấy may mắn vì câu này là bà nói với tôi, chứ không phải nói trước mặt vợ chồng Ôn Bính Xuyên.”
“Tôi chỉ nói thật lòng thôi, Ôn Hề Dao vốn là con dâu nhà chúng ta, bây giờ lại vứt bỏ Đỗ Nam để lấy người khác, tôi còn chưa nói gì đâu. Đỗ Nam chỉ làm sai một chút chuyện thôi, vậy mà bọn họ lại lằng nhằng không chịu bỏ qua, có ai ức hiếp người khác như bọn họ không chứ?”
Đỗ Hồng Hải thất vọng nhìn vợ, “Chuyện nhỏ? Tôi hỏi bà, nếu có người làm điều đó với con gái bà thì bà có bỏ qua không?”
Bà Đỗ nghẹn họng, nhỏ giọng lầm bầm, “Tôi không có con gái mà.”
Đỗ Hồng Hải hừ lạnh, quay người bỏ đi. Nếu không thể giải quyết từ nhà họ Ôn, thì ông ta cần phải nghĩ ra cách khác để cứu lấy công ty.
“Ơ kìa, ông bỏ mặc con trai như vậy sao?” Bà Đỗ hét lên phía sau.
“Không chết được đâu.” Đỗ Hồng Hải tức giận trả lời.
Thấy Đỗ Hồng Hải đi thật, bà Đỗ nghiến răng, nhìn về phía cửa nhà họ Ôn rồi mới đuổi theo ông ta.
Trong phòng khách nhà họ Ôn, Đỗ Nam vẫn quỳ dưới đất. Nhưng dù anh ta có nói thế nào thì Ôn Bính Xuyên cũng vẫn không thay đổi quyết định. Cuối cùng, anh ta đành phải rời khỏi nhà họ Ôn.
Nhà họ Đỗ vẫn còn cảnh sứt đầu mẻ trán, Ôn Bính Xuyên không chịu bỏ qua, nên người trong mấy ngân hàng đó đều không đồng ý cho nhà bọn họ vay tiền. Trước kia Đỗ Thị và Ôn Thị hợp tác, rất nhiều người dù ghen ghét Đỗ Thị phát triển không ngừng nhưng cũng chẳng thể làm gì. Nhưng bây giờ, Ôn Thị và Đỗ Thị đã hủy bỏ quan hệ hợp tác, những người lúc trước đố kỵ Đỗ Thị liền thừa cơ cướp khách hàng và tài nguyên của Đỗ Thị, thậm chí còn cả rất nhiều hợp đồng đã ký kết thành công.
Thêm vào đó, có nhiều dự án bị thiếu hụt nguồn vốn, cho nên giờ phút này Đỗ Thị đã đứng trước bờ vực phá sản.
Đỗ Hồng Hải tức đến mức nhập viện, nhưng Đỗ Thị vẫn phải liên tục vật lộn với khó khăn, nội bộ công ty cũng rơi vào thế hoảng loạn. Để ổn định Đỗ Thị, ông ta chỉ có thể cố xuất viện để điều hành mọi việc.
“Hồng Hải, nếu không thì chúng ta lại đi cầu xin Ôn Bính Xuyên đi.” Thấy chồng đã bệnh thành như vậy rồi mà còn cố chịu đựng, bà Đỗ rất đau lòng.
Đỗ Hồng Hải lắc đầu, chuyện này là do nhà họ Đỗ sai. Đỗ Nam là con ông ta, con nợ thì cha phải trả.
Bà Đỗ rưng rưng nước mắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn chồng tiếp tục chịu đựng.
Ôn Bính Xuyên nghe tin Đỗ Hồng Hải phải vào viện cũng không tỏ vẻ gì. Ngay lúc Đỗ Thị sắp không trụ nổi nữa, ông cuối cùng mới tha cho họ. Mặc dù Đỗ Nam tổn thương Ôn Hề Dao, nhưng dù sao hai nhà cũng đã qua lại với nhau hơn mười mấy năm trời, Ôn Bính Xuyên chỉ muốn dạy cho nhà họ một bài học thôi, chứ cũng không tính khiến nhà họ phá sản. Nhưng sau này, hai nhà cũng sẽ chẳng còn quan hệ gì nữa.
***
Thời gian thấm thoắt trôi qua, chớp mắt đã đến đầu tháng Tám, thời tiết càng ngày càng nóng nực, ngay cả gió cũng cuốn theo hơi nóng. Trong thời gian này, Thẩm Thanh Lan cũng không đi đâu cả, ngoại trừ tới Đại Viện nói chuyện phiếm, uống trà, đánh cờ với hai vị lão gia thì cũng chỉ ở nhà vẽ tranh.
Thẩm Thanh Lan không chịu nhận cổ phần công ty của Thẩm Nhượng, cũng không đồng ý tạm quản lý cổ phần dưới danh nghĩa của ông, mà lập tức giao cổ phần của ông cho Thẩm Quân Trạch, để mặc cậu ta muốn làm gì thì làm.
Thẩm Quân Trạch thấy Thẩm Thanh Lan biết điều như thế cũng không đến tìm cô gây sự nữa. Thật ra bây giờ cậu ta cũng không có thời gian làm phiền cô nữa, cổ đông trong công ty đều là những người từng lập nghiệp với ba cậu ta, rất có tiếng nói trong công ty. Bây giờ ba qua đời rồi, cậu ta gia nhập công ty, bọn họ ngoài mặt nói sẽ giúp cậu ta, nhưng thật ra lại không đồng ý phối hợp công việc với cậu ta. Qua nửa tháng ngắn ngủi, Thẩm Quân Trạch đã thật sự cảm nhận được thế nào là “lòng người dễ thay đổi“.
Trong cuộc họp cổ đông hôm nay, Thẩm Quân Trạch đã quyết định để Lư Tiến Tài đảm nhiệm vị trí giám đốc công ty, nhưng không một cổ đông nào đồng ý. Họ tìm đủ kiểu lý do để phản đối, trong đó trình độ học vấn của Lư Tiến Tài chính là điều quan trọng nhất. Thậm chí có cổ đông còn nói Thẩm Quân Trạch dùng người không khách quan, khiến cậu ta tức giận đến mức phất tay áo bỏ đi.
“Mẹ, cậu, đám người đó thật quá đáng, khi ba còn sống thì ai cũng đối xử với con như con trai ruột. Bây giờ ba đi rồi, ngoài miệng nói còn hay hơn cả hát, nhưng sau lưng thì lại không ngừng ngáng chân con. Đám cổ đông đó còn chưa tính, ngay cả một trợ lý nho nhỏ cũng không nghe lời con. Con còn là chủ tịch của công ty này nữa sao?”
Vẻ mặt Lư Nhã Cầm đầy đau đớn, quả đúng như lời chồng bà từng nói, Thẩm Quân Trạch hoàn toàn không thể đấu lại đám người trong công ty, nó còn quá trẻ.
“Quân Trạch, cháu bình tĩnh một chút.” Lư Tiến Tài lên tiếng, hôm nay ông ta cũng tham dự cuộc họp nên biết rõ chuyện gì xảy ra. Thật lòng ông ta cũng rất tức giận, nhưng trình độ học vấn của ông ta thấp là sự thật. Tuy bây giờ ông ta đã là giám đốc của bộ phận tiêu thụ, nhưng mấy cấp dưới vẫn có người bàn tán về năng lực của ông ta.
Thẩm Quân Trạch đi tới đi lui trong phòng khách, vẻ mặt cau có, “Cậu, làm sao cháu bình tĩnh được, mấy ông già cổ đông đó cậy ba cháu vừa qua đời nên không còn ai làm chỗ dựa cho cháu. Nếu đề nghị hôm nay là do ba cháu nói ra thì còn ai dám phản đối chứ?”
“Quân Trạch, mấy cổ đông đó đều là những người cùng lập nghiệp từ hai bàn tay trắng với ba con, bọn họ có lẽ không như thế đâu.” Lư Nhã Cầm nói.
“Mẹ, mẹ vẫn là mẹ ruột của con đấy chứ? Sao mẹ lại nói giúp đám người đó, bọn họ ức hiếp con trai mẹ đấy, nếu ba còn sống thì dĩ nhiên bọn họ sẽ không làm vậy, nhưng bây giờ ba đã mất rồi.”
Sắc mặt Lư Nhã Cầm tái nhợt, “Nhưng bây giờ mấy cổ đông đó không đồng ý cho cậu con làm giám đốc thì cũng đâu còn cách nào khác. Hay là nghe theo ý kiến của bọn họ đi, mời một người ở bên ngoài về đảm nhận?” Đây là đề nghị của một cổ đông trong công ty, nếu đã không có người thích hợp thì chi bằng mời một người chuyên nghiệp về đây, cho dù tiền lương có cao một chút thì vẫn tốt hơn dùng người không chuyên.
“Cậu có năng lực như thế, cũng là người một nhà, tại sao lại phải mời một người ngoài về? Ai biết người được mời về sẽ thế nào chứ.” Thẩm Quân Trạch lập tức bác bỏ ý kiến của Lư Nhã Cầm, thậm chí cậu ta còn cảm thấy từ khi ba qua đời, mẹ mình cũng ngớ ngẩn theo rồi.
Lư Tiến Tài nghe thấy em gái nói vậy thì không vui, “Nhã Cầm, anh cũng là cậu ruột của Quân Trạch, anh có thể hại nó sao? Nếu anh ngồi lên vị trí giám đốc thì mới có thể giúp đỡ Quân Trạch trong công việc.”
“Nhưng nói chuyện này với em thì có tác dụng gì chứ? Trước giờ em chưa từng quan tâm tới chuyện trong công ty.” Lư Nhã Cầm tủi thân nói, từ lúc lấy Thẩm Nhượng, bà chỉ làm một bà chủ gia đình, chưa từng hỏi ông những chuyện liên quan đến công việc.
Lư Tiến Tài cũng cảm thấy em gái mình thật ngu ngốc, lúc trước ông ta đã lén khuyên bà nói với Thẩm Nhượng cho bà một chút cổ phần trong công ty biết bao nhiêu lần, nhưng bà không nghe, bà còn nói tự mình không hiểu gì về chuyện quản lý công ty, dù có lấy cổ phần cũng không có tác dụng gì.
Bây giờ thì hay rồi, bị mấy cổ đông kia chèn ép đến mức sức đầu mẻ trán.
Trong lòng Lư Tiến Tài cũng rất hận Thẩm Nhượng, rõ là nói sẽ nâng đỡ ông ta, nhưng lại phòng bị ông ta khắp nơi, ngay cả 1% cổ phần cũng không cho.
“Bây giờ cổ đông trong công ty liên thủ với nhau để chèn ép Quân Trạch, mà thằng bé lại chưa từng quản lý công ty, cách tốt nhất bây giờ chính là Quân Trạch viết một bản thỏa thuận về quyền đại diện cổ phần, rồi giao cổ phần của nó cho anh toàn quyền sử dụng. Anh sẽ thực thi quyền chủ tịch, còn Quân Trạch thì tiếp tục đi học bình thường, đợi tốt nghiệp rồi lại về quản lý công ty. Làm vậy thì sau này cũng sẽ không có ai dám khinh thường trình độ học vấn của nó.”
Thẩm Quân Trạch nghe vậy liền sáng mắt, “Cậu, làm vậy có được không?”
Trong nửa tháng ngắn ngủi, Thẩm Quân Trạch phát hiện ra việc quản lý công ty cũng không đơn giản như mình tưởng. Có rất nhiều văn kiện cậu ta xem mà chẳng hiểu gì cả, ngày nào cũng phải thức đến gần sáng để học những kiến thức chuyên môn đó, nhưng lại chẳng tiến bộ được bao nhiêu, khiến cậu ta rất mệt mỏi. Nếu như người cậu đồng ý quản lý công ty giúp mình thì không còn gì tốt hơn nữa, cậu ta sẽ không phải chịu đựng việc mấy cổ đông đó chọc tức nữa rồi.
“Đương nhiên được rồi, mấy cổ đông trong công ty chỉ biết ba cháu có để lại một bản thoả thuận về quyền đại diện cổ phần, nhưng lại không biết bản thỏa thuận này được giao cho ai. Chỉ cần chúng ta nói người đại diện là cậu thì tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng.”
“Nhưng trên bản thỏa thuận đó có viết tên Thẩm Thanh Lan mà.” Thẩm Quân Trạch rầu rĩ nói.
“Bọn họ chưa từng nhìn thấy bản thỏa thuận đó, cũng không biết người được ghi tên trong đó là, chỉ cần chúng ta đổi lại tên là được rồi.”
“Cậu, ý cậu là làm giả bản thỏa thuận?”
“Có gì không thể chứ, chỉ cần luật sư Tiếu chịu phối hợp thì chắc chắn mấy người đó sẽ tin.”
Luật sư Tiếu là luật sư riêng của Thẩm Nhượng, cũng là một trong những người ông tin tưởng nhất.
“Nhưng luật sư Tiếu sẽ phối hợp ư?” Thẩm Quân Trạch rất hoài nghi, luật sư Tiếu này xảo quyệt y như hồ ly, lại rất khó chơi, muốn ông ta phối hợp quả thực rất khó.
Lư Tiến Tài cũng nghĩ đến vấn đề này, đột nhiên ngẩn người không biết nói gì.
“Đi tìm ông ta tâm sự trước, nói tình hình công ty cho ông ta biết, biết đâu ông ta sẽ đồng ý?” Lư Nhã Cầm do dự nói, Thẩm Thanh Lan không chịu quản lý công ty, bây giờ chỉ còn duy nhất cách này.
“Cũng chỉ còn cách này. Quân Trạch, ngày mai cháu đến tìm luật sư Tiếu cùng cậu.”
Thẩm Quân Trạch gật đầu.
Hôm sau, hai người vui vẻ đi tìm luật sư Tiếu, nhưng lúc ra về lại mang vẻ mặt chán chường. Luật sư Tiếu nghe xong đề nghị của bọn họ thì ngay lập tức đã từ chối.
Trên đường về, vẻ mặt Thẩm Quân Trạch rất khó coi, “Cậu, làm sao bây giờ?”
Trước khi đi, Lư Tiến Tài đã biết kết quả sẽ thế này nên cũng không bất ngờ lắm, ông ta tỉnh táo nói: “Luật sư Tiếu không thể ở trong nước lâu, ông ta sẽ về nước M nhanh thôi. Đến lúc đó, chúng ta sẽ tìm một luật sư khác đến đóng kịch vậy, mặc dù không được tin tưởng bằng luật sư Tiếu, nhưng cũng có thể trấn áp được một bộ phận cổ đông.”
“Có thể làm vậy sao? Nếu luật sư Tiếu biết chuyện rồi nói cho người khác biết thì sao?”
“Thì đừng cho ông ta biết.”
Thẩm Quân Trạch im lặng, trong lòng vẫn cảm thấy cách này không đáng tin lắm.
Lư Tiến Tài mặc kệ cậu ta nghĩ thế nào, trong lòng vẫn đang nghĩ nên tìm ai đến diễn vở kịch này. Người này nhất định phải là luật sư có tiếng trong nước mới đáng tin, còn không thì phải mua chuộc người chịu phối hợp với bọn họ. Lư Tiến Tài cũng vừa về nước không lâu nên không hiểu rõ tình hình trong nước lắm, bây giờ ông ta cần phải đi tìm một người phù hợp với yêu cầu như vậy.
Đúng như lời Lư Tiến Tài dự đoán, ba ngày sau, luật sư Tiếu đã rời khỏi nước Z.
***
Sáng sớm, tâm trạng của Thẩm Thanh Lan rất tốt, cô không chỉ quét dọn vệ sinh toàn bộ căn nhà, mà còn đi siêu thị mua một xe nguyên liệu nấu ăn về lấp đầy tủ lạnh.
Biết mình nấu ăn không ngon nên Thẩm Thanh Lan không định xuống bếp, chỉ định rửa sạch nguyên liệu nấu ăn rồi cắt sẵn, bày ra bàn. Vừa mới chuẩn bị xong, cô đã nghe thấy tiếng chìa khoá mở cửa.
Thẩm Thanh Lan đi ra xem, quả nhiên nhìn thấy Phó Hoành Dật mặc quân phục về nhà. Khi nhìn thấy cô, ánh mắt tràn đầy ý cười dịu dàng.
Phó Hoành Dật để chìa khoá lên tủ giày, thay dép lê, rồi nhẹ nhàng đi qua ôm lấy Thẩm Thanh Lan, “Vợ, nhớ anh không?”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, tháo tạp dề trên người xuống rồi đeo vào cho Phó Hoành Dật, “Có, đi nấu cơm nhanh đi, em đói muốn chết rồi.”
Phó Hoành Dật phì cười nhìn cô rồi đi vào phòng bếp, thấy nguyên liệu nấu ăn được cắt gọn gàng bày biện sẵn thì lập tức xắn tay áo lên.
Thẩm Thanh Lan đứng tựa vào cửa, cô rất thích ngắm dáng vẻ nấu ăn của Phó Hoành Dật. Những lúc anh ở nhà, cô cảm thấy rất ấm áp.
Phó Hoành Dật quay đầu nhìn cô, “Ra phòng khách ngồi đi, ở đây ám mùi dầu mỡ lắm.”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Anh làm chuyện của anh đi, em muốn ngắm.”
Phó Hoành Dật bật cười, bắt đầu nấu ăn.
Trước đó Thẩm Thanh Lan đã nấu cơm rồi, nên bây giờ Phó Hoành Dật chỉ phụ trách nấu đồ ăn thôi.
Anh nấu ăn rất nhanh, chỉ mất nửa tiếng đã nấu xong hai món mặn một món canh. Thẩm Thanh Lan đi vào giúp dọn thức ăn ra bàn, sau đó ngồi xuống chờ anh.
“Phó Hoành Dật, trước giờ em vẫn rất tò mò, sao anh lại nấu ăn tài thế?” Thẩm Thanh Lan uống ngụm canh, chỉ là một tô canh trứng cà chua bình thường thôi, nhưng hương vị lại ngon khác thường.
Chỉ dựa vào tài nấu ăn này thì dù sau này có thất nghiệp, Phó Hoành Dật vẫn có thể tìm được một công việc rất tốt.
Phó Hoành Dật mỉm cười, “Lúc trước du học nước ngoài, vì muốn ăn đồ ăn quê nhà, nhưng mấy nhà hàng ở nước ngoài làm không giống, nên anh đã tự mua nguyên liệu để nấu ăn, tay nghề đã được luyện thành như thế.”
Bây giờ Thẩm Thanh Lan mới nhớ ra, Phó Hoành Dật từ năm mười ba đến mười tám tuổi vẫn du học ở nước ngoài.
“Anh xa nhà sớm như vậy, không cảm thấy cực khổ sao?” Thẩm Thanh Lan tò mò hỏi.
“Thành phố anh du học rất gần nhà của cô, cuối tuần hoặc khi nào được nghỉ, anh đều đến nhà cô, nên không hề có cảm giác đất khách quê người.”
Thẩm Thanh Lan lại hỏi về cuộc sống lúc Phó Hoành Dật ở nước ngoài. Anh kiên nhẫn trả lời cô, cuối cùng còn hỏi lại, “Sao hôm nay lại hứng thú với chuyện trước kia của anh như vậy?”
“Tự nhiên thấy tò mò thôi.”
Phó Hoành Dật phì cười. Ăn cơm xong, anh đi rửa bát, còn Thẩm Thanh Lan vào phòng ngủ chuẩn bị quần áo cho anh tắm.
Phó Hoành Dật thay quần áo xong, lúc đi ra thì trông thấy Thẩm Thanh Lan đang tưới nước cho cây ngoài ban công, “Thanh Lan, anh đã liên lạc với nhiếp ảnh gia rồi, chiều nay chúng ta sẽ đến Xuân Thành ở tỉnh Y chụp ảnh cưới.”
Thẩm Thanh Lan dừng động tác trong tay lại, thắc mắc nhìn anh, “Chẳng phải đã nói chụp trong studio sao?”
“Bây giờ thời tiết ở thủ đô quá nóng.” Chụp ảnh cưới là một chuyện rất mệt mỏi, mỗi lần thay đồ đều phải mất rất nhiều thời gian, dù trong phòng có bật máy lạnh, nhưng hiệu quả chụp trong studio cũng không thể tốt bằng ngoài trời được. Hơn thế, anh chỉ muốn làm những điều tốt nhất cho Thẩm Thanh Lan.
“Chúng ta đến Xuân Thành chụp trước, rồi về chụp thêm một bộ ở bãi biển nữa.” Phó Hoành Dật nói, lần này anh đã xin cấp trên nghỉ bốn ngày, thời gian hơi gấp nhưng vẫn đủ.
Thẩm Thanh Lan tất nhiên là nghe theo anh. Cô sắp xếp mấy bộ quần áo, gọi điện thoại cho hai vị lão gia, sau đó đi theo Phó Hoành Dật ra sân bay.
Lúc bọn họ đến sân bay, nhiếp ảnh gia và mấy người trợ lý đã chờ sẵn. Bọn họ xách theo hai cái va li lớn, trong đó là áo cưới và lễ phục được chuẩn bị để dùng vào việc chụp ảnh.
Xuân Thành là thành phố trung tâm của tỉnh Y, nằm giữa cao nguyên YG. Thời tiết ở đây rất dễ chịu, bốn mùa đều như mùa xuân trăm hoa đua nở.
Nửa tháng trước, Phó Hoành Dật đã liên lạc với nhiếp ảnh gia, nên khi đến đây, tất cả đều đã được sắp xếp xong xuôi. Nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau bọn họ bắt đầu xuất phát.
Buổi sáng đầu tiên, bọn họ đến cánh đồng hoa hồng đang nở rộ. Thẩm Thanh Lan mặc áo cưới trắng tinh khôi, xứng đôi với comple trắng của Phó Hoành Dật. Hai người đứng giữa vườn hoa hồng nhìn nhau mỉm cười.
Nhiếp ảnh gia không cần yêu cầu họ phải cố gắng tạo dáng, bắt được cảnh nào đẹp thì liền nháy máy.
Ngoại hình của Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật vốn đã rất đẹp, đứng từ góc độ nào chụp cũng không có góc chết, hai người họ lại phối hợp rất ăn ý, cộng thêm cảnh đẹp xung quanh, nên mỗi một tấm hình đều như một bức tranh. Ngay cả nhiếp ảnh gia còn cảm thấy lần chụp ảnh cưới này là lần thoải mái nhất trong mấy năm hành nghề của anh ta.
Bởi vì không cần phải chụp đi chụp lại một dáng đứng, nên hiệu suất chụp ảnh rất cao, chỉ một ngày rưỡi đã hoàn thành công việc của cả hai ngày.
Chụp ảnh ở đây xong, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật cũng không vội về.
Sau khi Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan thay quần áo xong thì bắt đầu đi chơi.
Thời tiết ở Xuân Thành một năm bốn mùa trăm hoa đua nở, trong thành phố ngập tràn hương hoa thoang thoảng.
Thẩm Thanh Lan cầm một cái bánh được làm từ hoa tươi vừa mới ra lò, vẫn còn bốc khói. Cô đưa bánh tới bên miệng Phó Hoành Dật, mỉm cười nhìn anh. Anh cúi đầu cắn một miếng trên tay cô, “Rất ngon.”
Thẩm Thanh Lan cắn một miếng vào chỗ Phó Hoành Dật vừa cắn, bánh hoa tươi mềm mại thoang thoảng hương hoa hồng, hơi ngọt nhưng không ngấy, quả nhiên rất ngon.
Hai người hệt như một đôi tình nhân bình thường, nắm tay nhau đi dạo trên đường phố Xuân Thành, mãi đến khuya mới về khách sạn, sau đó mua vé máy bay về thủ đô.
Bọn họ còn phải chụp một bộ ảnh trong studio ở thủ đô, và một bộ ở bãi biển nữa. Bộ chụp trong studio là bộ ảnh với trang phục truyền thống, lúc Thẩm Thanh Lan mặc bộ váy màu lam nhạt đi ra từ phòng thay đồ, ngay cả thợ trang điểm cũng phải thốt lên một tiếng ngạc nhiên.
Phó Hoành Dật cũng đã thay đồ, còn cố ý đội tóc giả để phối hợp với bộ quần áo này.
Nhìn thấy Thẩm Thanh Lan, Phó Hoành Dật đi qua, giúp cô chỉnh lại cây trâm cài tóc bị lệch, rồi thì thầm vào tai cô, “Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc (*). Bây giờ xem như anh đã hiểu cái gì gọi là ‘Hồng nhan họa thủy’ rồi.”
(*) Bắc phương hữu giai nhân, di thế nhi độc lập, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc: đây là bài “Giai nhân ca” của Lý Diên Niên. Dịch nghĩa: Phương Bắc có giai nhân, dung nhan tuyệt sắc chỉ có độc nhất trên đời không ai sánh kịp, một lần nhìn qua làm nghiêng thành của người, một lần liếc lại làm nghiêng nước của người (do Hoàng Nguyên Chương dịch).
Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Thanh Lan phiếm hồng, trừng anh một cái, đổi lại là tiếng cười đầy cưng chiều của Phó Hoành Dật.
Chụp ảnh cưới chỉ cần ba ngày đã xong, nhưng Thẩm Thanh Lan vẫn cảm thấy hơi mệt. Cô xoa eo mình, thở dài, “Không ngờ chụp có mấy bức ảnh thôi mà cũng mệt đến vậy.”
Phó Hoành Dật vừa mới tắm xong, thấy cô như vậy thì để cô nằm lên giường, còn anh quỳ xuống mép giường xoa xoa eo cho cô. Lực của anh lớn hơn cô nên mát xa vô cùng thoải mái, khiến Thẩm Thanh Lan dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Nhưng vừa mới nhắm mắt, cô liền phát hiện cánh tay trên lưng cô không thành thật. Phó Hoành Dật cúi người nhẹ nhàng ngậm vành tai cô.
Thẩm Thanh Lan nghiêng đầu nhìn Phó Hoành Dật, xoay người nằm đối diện anh, rồi vươn tay ôm lấy cổ anh…
***
Sáng hôm sau, lúc Thẩm Thanh Lan tỉnh lại, Phó Hoành Dật vẫn chưa rời giường mà đang mở mắt chăm chú nhìn cô.
Thẩm Thanh Lan phát hiện ra hình như anh rất thích yên lặng nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, bèn hỏi anh.
Phó Hoành Dật mỉm cười, “Bởi vì dáng vẻ lúc ngủ say của em thuần khiết như một đứa trẻ sơ sinh vậy.”
“…” Miêu tả kiểu gì vậy chứ?
Phó Hoành Dật không nói tiếp mà ôm Thẩm Thanh Lan vào lòng, “Vợ à, em có cảm nhận được không?”
Hơi thở nóng hổi của anh phả vào cổ Thẩm Thanh Lan, khiến cô vô thức rụt cổ lại.
Cảm giác trên bụng dưới rõ rệt như thế, Thẩm Thanh Lan cũng không phải là một cô bé không biết gì, sao lại không hiểu được chứ. Nhưng cô chỉ thản nhiên giương mắt nhìn anh, “Phó Hoành Dật, tham thì thâm đấy.”
Phó Hoành Dật gật đầu hùa theo, “Vợ nói rất đúng, nhưng mà vợ à, chồng em đã nhịn đói một tháng rồi, em nỡ không cho chồng em ăn no sao?”
Thẩm Thanh Lan rất muốn nói “phải”, nhưng nhìn vào đôi mắt dịu dàng như nước của Phó Hoành Dật, trong lòng cô như có dòng nước ấm chảy qua. Cô nhắm mắt lại, chủ động hôn anh.
Mãi một lúc sau, Thẩm Thanh Lan xoa eo và bắp đùi đau nhức, nghiến răng nói với người nào đó đang thoả mãn ra mặt: “Phó Hoành Dật, bây giờ anh ra ngoài ngay cho em, trước khi có cơm trưa thì không được phép xuất hiện trước mặt em.”
Người nào đó biết tối qua và sáng nay đã quá trớn, nhưng ai bảo vợ anh ngon miệng như vậy.
Anh đứng dậy hôn lên trán Thẩm Thanh Lan, rồi đắp chăn cho cô, “Được rồi, anh đi siêu thị, em nghỉ ngơi cho khoẻ nhé.”
Thẩm Thanh Lan không muốn nói chuyện, bây giờ chỉ nhấc ngón tay lên thôi mà cô cũng thấy mệt mỏi rồi.
Phó Hoành Dật bật cười, đứng dậy thay đồ rồi đi ra ngoài.
Trong nhà yên tĩnh lại, chỉ một lát sau, Thẩm Thanh Lan đã ngủ thiếp đi, Phó Hoành Dật trở lại lúc nào cũng không biết.
Phó Hoành Dật không đi siêu thị mà lái xe đến khu chợ nông nghiệp xa hơn một chút, nguyên liệu nấu ăn ở đây nhiều và tươi hơn trong siêu thị.
Mua đồ ăn xong, lúc về nhà, thấy Thẩm Thanh Lan vẫn đang ngủ, anh rón rén đi ra, đóng cửa phòng lại, sau đó đeo tạp dề lên rồi vén tay áo bắt đầu nấu cơm.
Thẩm Thanh Lan đói bụng nên tỉnh. Cô mở to mắt, ánh mắt còn mơ màng, mấy phút sau mới tỉnh táo lại. Thấy đã gần mười hai giờ, cô bèn lề mề đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc cô đi ra thì Phó Hoành Dật đã chuẩn bị xong thức ăn, đợi cô ra ăn. Thẩm Thanh Lan nhìn đồ ăn phong phú trên bàn thì nhíu mày, “Đây là anh đang nhận lỗi sao?”
Phó Hoành Dật mỉm cười, “Đây là để đãi vợ anh, vợ vất vả nhiều rồi.”
Xem ra anh còn có chút lương tâm.
Thẩm Thanh Lan ngồi xuống ăn cơm.
Ảnh cưới đã chụp xong, vì chỉ còn một tháng nữa là tới hôn lễ, nên Thẩm Thanh Lan nhờ studio cố gắng làm thêm giờ để có ảnh trong vòng nửa tháng.
“Cô Thẩm, cô yên tâm, trong vòng nửa tháng, chúng tôi nhất định sẽ giao ảnh cưới cho cô với chất lượng tốt nhất.” Quản lý studio cười nói, nếu đổi lại là người khác thì cô sẽ không dám hứa như vậy, dù sao thì việc xử lý hình ảnh cũng tốn rất nhiều thời gian và công sức. Nhưng cô đã xem qua hình của Thẩm Thanh Lan rồi, ngoài một số bối cảnh và màu sắc cần phải chỉnh lại thì nhân vật chính không cần phải chỉnh sửa gì cả, nên tốc độ chỉnh sửa sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Thẩm Thanh Lan liền yên tâm.
“Cô Thẩm, chúng tôi cần cô chọn một tấm hình để phóng to làm ảnh chính.”
“Được, cô gửi mail cho tôi, chọn xong tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.”
Xong việc, Thẩm Thanh Lan rời khỏi studio, lúc trở về Đại Viện thì trong email đã có file gốc của ảnh cưới.
Thẩm Thanh Lan lướt xem, thấy quá khó lựa chọn nên liền giao quyền chọn ảnh cho những người trong nhà. Phó lão gia, Thẩm lão gia, Phó Tĩnh Đình, Sở Vân Dung xúm xít lại, cùng ngồi trong phòng khách nhà họ Thẩm để bàn bạc xem nên chọn tấm hình nào.
“Thanh Lan, bức này đẹp, mẹ nghĩ phóng to rồi đặt trong phòng các con sẽ rất hợp đấy.” Sở Vân Dung chỉ ra một tấm, “Tấm chụp trong vườn hồng này đẹp quá.”
“Em cảm thấy tấm này đẹp hơn.” Phó Tĩnh Đình thích một tấm hình chụp trên đồng cỏ.
Còn Phó lão gia và Thẩm lão gia lại có ý kiến khác, trong phòng khách bỗng chốc trở nên vô cùng sôi nổi.
Thẩm Thanh Lan ngồi một bên, nhìn mọi người thảo luận sôi nổi ngất trời liền cảm thấy hơi hối hận. Sớm biết thế này, còn không bằng tự cô chọn đại một tấm cho xong, cứ tiếp tục thế này thì dù bọn họ có thảo luận đến sáng mai cũng chưa chọn được tấm nào.
“Ồ, trong nhà đang làm gì thế?” Giọng Thẩm Quân Dục vang lên từ ngoài cửa.
Thẩm Thanh Lan nhìn ra, thấy Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục cùng nhau về nhà.
“Hề Dao và Quân Dục về rồi sao? Mau tới đây xem ảnh cưới của Thanh Lan và Hoành Dật này. Hai đứa xem thử bức nào thích hợp để phóng to lên.” Phó Tĩnh Đình gọi hai người họ lại xem.
Thẩm Quân Dục nghe vậy thì phấn khởi đi tới, cùng Ôn Hề Dao ngồi xuống bên cạnh Sở Vân Dung, tham gia vào đội ngũ thảo luận.
“Thanh Lan, bộ ảnh cưới này của em đẹp thật đấy.” Ôn Hề Dao nhìn mấy bức ảnh rồi nói.
“Chủ yếu là người đẹp, nên chụp thế nào cũng đẹp.” Thẩm Quân Dục gật đầu hùa theo, giọng nói còn mang theo vẻ đắc ý, tự hào.
Đây cũng là tiếng lòng của những người ngồi đây, nhất là Thẩm lão gia.
Thẩm Thanh Lan không để ý đến Thẩm Quân Dục, chỉ nói với Ôn Hề Dao, “Chị Hề Dao, em cho chị số điện thoại của studio đó, lần sau anh chị có thể tìm bọn họ. Thái độ phục vụ của bọn họ cũng rất tốt.”
Ôn Hề Dao mỉm cười gật đầu, “Được, lần sau anh chị đi hỏi thử xem.” Hôn lễ của Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục đã được định vào tháng ba năm tới, sau hôn lễ của Thẩm Thanh Lan nửa năm.
“Kìa, Thanh Lan, con là nhân vật chính, con nói thử xem con thích tấm nào.” Mọi người thảo luận hơn nửa ngày cũng không chọn được tấm nào, cuối cùng mới nhớ ra cô dâu đang ngồi ở đây.
Thẩm Thanh Lan sắp ngủ gật đến nơi, nghe vậy thì nhìn mọi người, “Hai ông cảm thấy thế nào ạ?”
Hai ông cụ lại có ý kiến giống nhau, đều thích tấm hình bên cạnh hồ Điền Trì.
“Vậy chọn tấm này đi.” Thẩm Thanh Lan đưa ra quyết định cuối cùng.
Sở Vân Dung hơi tiếc nuối, “Thật ra mấy tấm hình này đều rất đẹp, theo mẹ thấy, cứ phóng lớn mấy bức ảnh này luôn đi, một bức treo trong phòng ngủ chính nhà thông gia, một bức trong phòng ngủ nhà chúng ta, còn một bức treo trong phòng tân hôn của các con.”
Đề nghị này được mọi người tán thành ngay lập tức, trong phòng khách lại tiếp tục thảo luận sôi nổi, Thẩm Thanh Lan quả thực thấy đau cả đầu.
Thẩm Thanh Lan đứng dậy ra khỏi phòng khách, đến vườn hoa hít thở không khí.
Trong góc vườn hoa nhà họ Thẩm có một giàn nho rất lớn, đây là do Thẩm lão phu nhân trồng khi còn sống. Bây giờ giàn nho đã trĩu quả, những chùm nho xanh mơn mởn mọc lên như nấm.
Thẩm Thanh Lan ngồi dưới giàn nho, ngẩng đầu nhìn dây leo trên giàn, chóp mũi còn thoang thoảng hương hoa dành dành.
Mấy cành nho phát triển rất tươi tốt, hoàn toàn che hết ánh nắng mặt trời. Thẩm Thanh Lan nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng ve kêu, dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Thẩm Quân Dục không nhìn thấy Thẩm Thanh Lan trong phòng khách nên đi ra ngoài tìm, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Thanh Lan đang ngồi dưới giàn nho, “Sao không vào phòng mà ngủ?”
“Em muốn ra ngoài ngồi một lúc thôi.”
Thẩm Quân Dục ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thanh Lan, “Lan Lan, sắp cử hành hôn lễ rồi, em không vui sao?”
“Đâu có, sao anh lại hỏi vậy?” Thẩm Thanh Lan thắc mắc nhìn anh.
Thẩm Quân Dục đưa tay xoa đầu cô, “Không phải là được rồi, anh thấy hình như dạo gần đây em rất mệt mỏi, có phải không nghỉ ngơi tốt không?”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Không ạ, chỉ là lúc nào cũng cảm thấy buồn ngủ. Anh, càng gần hôn lễ em càng cảm thấy hồi hộp. Tuy em và Phó Hoành Dật đã đăng ký kết hôn rồi, nhưng vừa nghĩ đến chuyện sắp tổ chức hôn lễ với anh ấy là em lại hồi hộp.”
Thẩm Quân Dục nghe vậy thì cười khẽ, không ngờ cô em gái lúc nào cũng bình tĩnh của anh cũng biết hồi hộp cơ đấy.
“Anh.” Thẩm Thanh Lan lườm anh.
“Được rồi được rồi, anh không cười nữa. Nhưng mà cũng thật hiếm thấy, trước kia lúc nào cũng thấy em ung dung bình tĩnh, thế mà bây giờ lại có chuyện làm em lo lắng.” Thẩm Quân Dục cười vui vẻ.
Ôn Bính Xuyên lẳng lặng nhìn Đỗ Nam, còn chưa cất tiếng thì người giúp việc đã vào báo vợ chồng Đỗ Hồng Hải tới đây.
“Để bọn họ vào đi.” Ôn Bính Xuyên nói.
Đỗ Hồng Hải và vợ đi vào, thấy con trai quỳ dưới đất thì liền sa sầm mặt, “Lão Ôn, Đỗ Nam đã làm sai chuyện gì mà ông đối xử với nó như thế? Có lời gì không thể nói với nhau sao?”
Bà Đỗ càng đau lòng hơn, vội chạy đến, muốn kéo con trai đứng dậy, nhưng Đỗ Nam lại không chịu đứng lên.
“Đỗ Nam, con đứng lên cho mẹ.”
Đỗ Nam làm như không nghe thấy.
Ôn Tư Hãn lạnh nhạt nói, “Chú Đỗ, chú đã nói sai rồi, không phải nhà cháu muốn Đỗ Nam quỳ, mà cậu ta vừa vào đã quỳ xuống rồi.”
Đỗ Hồng Hải nghe vậy thì vẻ mặt hơi khó coi, Đỗ Nam là con trai ông ta, đương nhiên ông ta hiểu rõ nó rồi. Chắc chắn Đỗ Nam đã gây ra chuyện gì có lỗi với nhà họ Ôn nên mới vừa vào cửa đã làm thế.
“Rốt cuộc Đỗ Nam đã gây ra chuyện gì?” Đỗ Hồng Hải nghiêm giọng hỏi Ôn Tư Hãn.
Ánh mắt Ôn Tư Hãn đầy lạnh lẽo, “Chú có thể hỏi Đỗ Nam thử xem.”
Đỗ Hồng Hải nhìn con trai. Đỗ Nam lại cúi đầu không dám nhìn ông ta mà chỉ nói, “Chú Ôn, chú muốn đánh chửi thế nào cũng được, cháu chỉ xin chú hãy bỏ qua cho nhà họ Đỗ.”
Đỗ Hồng Hải biết có hỏi thì con trai cũng không trả lời, đành nhìn Ôn Bính Xuyên, thành khẩn nói: “Lão Ôn, chúng ta là bạn cũ mấy chục năm nay, có chuyện gì sao không ngồi xuống nói rõ ràng. Nếu Đỗ Nam thật sự đã làm sai chuyện gì thì tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt.”
Ôn Bính Xuyên nhìn Đỗ Hồng Hải, nỗi tức giận ban đầu cũng dần vơi đi. Bây giờ ông đã bình tĩnh lại, thở dài nói, “Lão Đỗ, Hề Dao là đứa con gái mà tôi yêu thương nhất, chuyện này chắc hẳn ông cũng biết. Tôi vốn mong có thể kết thông gia với nhà anh, dù sao hai nhà cũng hiểu rõ nhau, tôi cũng nhìn Đỗ Nam lớn lên từ nhỏ. Nhưng nay con gái đã lớn, nó tự có suy nghĩ của nó, nó thích người thế nào, chúng tôi không thể quyết định được. Nó không thích Đỗ Nam, tôi còn cảm thấy đáng tiếc, nhưng đó không phải là cái cớ để Đỗ Nam tổn thương con gái tôi...”
Ôn Bính Xuyên kể hết mọi chuyện mà Đỗ Nam đã làm với Ôn Hề Dao cho Đỗ Hồng Hải nghe.
Đỗ Hồng Hải càng nghe, vẻ mặt càng khó coi. Lúc vừa mới biết Ôn Thị hủy bỏ những hạng mục hợp tác, ông ta đã từng nghi ngờ là có liên quan đến Đỗ Nam, nhưng không nghĩ là vì Ôn Hề Dao. Dù sao trước giờ con trai đối với Ôn Hề Dao thế nào, mọi người đều thấy rõ. Nhưng ông ta chưa từng ngờ được rằng Đỗ Nam lại gây ra chuyện như thế này.
“Không đâu, Đỗ Nam sẽ không làm vậy với Hề Dao đâu, nhất định là mọi người đã hiểu lầm rồi.” Bà Đỗ phủ nhận, không thể tin được rằng con bà, một người điềm đạm nho nhã như thế, lúc nào cũng ngoan ngoãn phục tùng Ôn Hề Dao, nói gì nghe nấy mà lại làm ra chuyện điên khùng như vậy.
“Dì Đỗ, nhà cháu cũng hy vọng đây chỉ là hiểu lầm thôi, nhưng sự thật chính là như vậy. Vì Hề Dao may mắn không sao cả nên nhà cháu chỉ hủy bỏ hợp đồng với Đỗ Thị thôi, còn nếu như Hề Dao xảy ra chuyện thì tình hình đã không đơn giản như bây giờ.” Ôn Tư Hãn lạnh lùng nói.
“Chuyện này không thể bàn bạc lại sao?” Đỗ Hồng Hải hỏi Ôn Bính Xuyên, thật ra trong lòng ông ta cũng mơ hồ đoán được, quan hệ giữa nhà họ Ôn và nhà họ Đỗ xem như đã mất rồi.
Ôn Bính Xuyên im lặng không nói gì.
Đỗ Hồng Hải hiểu rõ, cũng không nói thêm nữa mà chỉ gật đầu, “Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Nói xong, ông ta liền kéo tay vợ đi về, không thèm nhìn đến Đỗ Nam.
“Đỗ Hồng Hải, ông làm gì vậy, con trai còn ở đó mà.” Bà Đỗ sốt ruột.
“Nó gây ra chuyện mất mặt như vậy mà bà còn quản nó làm gì.” Đỗ Hồng Hải quát lại. Lúc Ôn Bính Xuyên kể lại chuyện, ông ta ngượng đến nỗi không biết giấu mặt đi đâu cho rồi.
“Dù Đỗ Nam có làm sai thì nó cũng là con tôi, hơn nữa chẳng phải Ôn Hề Dao cũng không xảy ra chuyện gì sao?” Bà Đỗ bĩu môi.
Đỗ Hồng Hải cười lạnh, “Bà nên cảm thấy may mắn vì câu này là bà nói với tôi, chứ không phải nói trước mặt vợ chồng Ôn Bính Xuyên.”
“Tôi chỉ nói thật lòng thôi, Ôn Hề Dao vốn là con dâu nhà chúng ta, bây giờ lại vứt bỏ Đỗ Nam để lấy người khác, tôi còn chưa nói gì đâu. Đỗ Nam chỉ làm sai một chút chuyện thôi, vậy mà bọn họ lại lằng nhằng không chịu bỏ qua, có ai ức hiếp người khác như bọn họ không chứ?”
Đỗ Hồng Hải thất vọng nhìn vợ, “Chuyện nhỏ? Tôi hỏi bà, nếu có người làm điều đó với con gái bà thì bà có bỏ qua không?”
Bà Đỗ nghẹn họng, nhỏ giọng lầm bầm, “Tôi không có con gái mà.”
Đỗ Hồng Hải hừ lạnh, quay người bỏ đi. Nếu không thể giải quyết từ nhà họ Ôn, thì ông ta cần phải nghĩ ra cách khác để cứu lấy công ty.
“Ơ kìa, ông bỏ mặc con trai như vậy sao?” Bà Đỗ hét lên phía sau.
“Không chết được đâu.” Đỗ Hồng Hải tức giận trả lời.
Thấy Đỗ Hồng Hải đi thật, bà Đỗ nghiến răng, nhìn về phía cửa nhà họ Ôn rồi mới đuổi theo ông ta.
Trong phòng khách nhà họ Ôn, Đỗ Nam vẫn quỳ dưới đất. Nhưng dù anh ta có nói thế nào thì Ôn Bính Xuyên cũng vẫn không thay đổi quyết định. Cuối cùng, anh ta đành phải rời khỏi nhà họ Ôn.
Nhà họ Đỗ vẫn còn cảnh sứt đầu mẻ trán, Ôn Bính Xuyên không chịu bỏ qua, nên người trong mấy ngân hàng đó đều không đồng ý cho nhà bọn họ vay tiền. Trước kia Đỗ Thị và Ôn Thị hợp tác, rất nhiều người dù ghen ghét Đỗ Thị phát triển không ngừng nhưng cũng chẳng thể làm gì. Nhưng bây giờ, Ôn Thị và Đỗ Thị đã hủy bỏ quan hệ hợp tác, những người lúc trước đố kỵ Đỗ Thị liền thừa cơ cướp khách hàng và tài nguyên của Đỗ Thị, thậm chí còn cả rất nhiều hợp đồng đã ký kết thành công.
Thêm vào đó, có nhiều dự án bị thiếu hụt nguồn vốn, cho nên giờ phút này Đỗ Thị đã đứng trước bờ vực phá sản.
Đỗ Hồng Hải tức đến mức nhập viện, nhưng Đỗ Thị vẫn phải liên tục vật lộn với khó khăn, nội bộ công ty cũng rơi vào thế hoảng loạn. Để ổn định Đỗ Thị, ông ta chỉ có thể cố xuất viện để điều hành mọi việc.
“Hồng Hải, nếu không thì chúng ta lại đi cầu xin Ôn Bính Xuyên đi.” Thấy chồng đã bệnh thành như vậy rồi mà còn cố chịu đựng, bà Đỗ rất đau lòng.
Đỗ Hồng Hải lắc đầu, chuyện này là do nhà họ Đỗ sai. Đỗ Nam là con ông ta, con nợ thì cha phải trả.
Bà Đỗ rưng rưng nước mắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn chồng tiếp tục chịu đựng.
Ôn Bính Xuyên nghe tin Đỗ Hồng Hải phải vào viện cũng không tỏ vẻ gì. Ngay lúc Đỗ Thị sắp không trụ nổi nữa, ông cuối cùng mới tha cho họ. Mặc dù Đỗ Nam tổn thương Ôn Hề Dao, nhưng dù sao hai nhà cũng đã qua lại với nhau hơn mười mấy năm trời, Ôn Bính Xuyên chỉ muốn dạy cho nhà họ một bài học thôi, chứ cũng không tính khiến nhà họ phá sản. Nhưng sau này, hai nhà cũng sẽ chẳng còn quan hệ gì nữa.
***
Thời gian thấm thoắt trôi qua, chớp mắt đã đến đầu tháng Tám, thời tiết càng ngày càng nóng nực, ngay cả gió cũng cuốn theo hơi nóng. Trong thời gian này, Thẩm Thanh Lan cũng không đi đâu cả, ngoại trừ tới Đại Viện nói chuyện phiếm, uống trà, đánh cờ với hai vị lão gia thì cũng chỉ ở nhà vẽ tranh.
Thẩm Thanh Lan không chịu nhận cổ phần công ty của Thẩm Nhượng, cũng không đồng ý tạm quản lý cổ phần dưới danh nghĩa của ông, mà lập tức giao cổ phần của ông cho Thẩm Quân Trạch, để mặc cậu ta muốn làm gì thì làm.
Thẩm Quân Trạch thấy Thẩm Thanh Lan biết điều như thế cũng không đến tìm cô gây sự nữa. Thật ra bây giờ cậu ta cũng không có thời gian làm phiền cô nữa, cổ đông trong công ty đều là những người từng lập nghiệp với ba cậu ta, rất có tiếng nói trong công ty. Bây giờ ba qua đời rồi, cậu ta gia nhập công ty, bọn họ ngoài mặt nói sẽ giúp cậu ta, nhưng thật ra lại không đồng ý phối hợp công việc với cậu ta. Qua nửa tháng ngắn ngủi, Thẩm Quân Trạch đã thật sự cảm nhận được thế nào là “lòng người dễ thay đổi“.
Trong cuộc họp cổ đông hôm nay, Thẩm Quân Trạch đã quyết định để Lư Tiến Tài đảm nhiệm vị trí giám đốc công ty, nhưng không một cổ đông nào đồng ý. Họ tìm đủ kiểu lý do để phản đối, trong đó trình độ học vấn của Lư Tiến Tài chính là điều quan trọng nhất. Thậm chí có cổ đông còn nói Thẩm Quân Trạch dùng người không khách quan, khiến cậu ta tức giận đến mức phất tay áo bỏ đi.
“Mẹ, cậu, đám người đó thật quá đáng, khi ba còn sống thì ai cũng đối xử với con như con trai ruột. Bây giờ ba đi rồi, ngoài miệng nói còn hay hơn cả hát, nhưng sau lưng thì lại không ngừng ngáng chân con. Đám cổ đông đó còn chưa tính, ngay cả một trợ lý nho nhỏ cũng không nghe lời con. Con còn là chủ tịch của công ty này nữa sao?”
Vẻ mặt Lư Nhã Cầm đầy đau đớn, quả đúng như lời chồng bà từng nói, Thẩm Quân Trạch hoàn toàn không thể đấu lại đám người trong công ty, nó còn quá trẻ.
“Quân Trạch, cháu bình tĩnh một chút.” Lư Tiến Tài lên tiếng, hôm nay ông ta cũng tham dự cuộc họp nên biết rõ chuyện gì xảy ra. Thật lòng ông ta cũng rất tức giận, nhưng trình độ học vấn của ông ta thấp là sự thật. Tuy bây giờ ông ta đã là giám đốc của bộ phận tiêu thụ, nhưng mấy cấp dưới vẫn có người bàn tán về năng lực của ông ta.
Thẩm Quân Trạch đi tới đi lui trong phòng khách, vẻ mặt cau có, “Cậu, làm sao cháu bình tĩnh được, mấy ông già cổ đông đó cậy ba cháu vừa qua đời nên không còn ai làm chỗ dựa cho cháu. Nếu đề nghị hôm nay là do ba cháu nói ra thì còn ai dám phản đối chứ?”
“Quân Trạch, mấy cổ đông đó đều là những người cùng lập nghiệp từ hai bàn tay trắng với ba con, bọn họ có lẽ không như thế đâu.” Lư Nhã Cầm nói.
“Mẹ, mẹ vẫn là mẹ ruột của con đấy chứ? Sao mẹ lại nói giúp đám người đó, bọn họ ức hiếp con trai mẹ đấy, nếu ba còn sống thì dĩ nhiên bọn họ sẽ không làm vậy, nhưng bây giờ ba đã mất rồi.”
Sắc mặt Lư Nhã Cầm tái nhợt, “Nhưng bây giờ mấy cổ đông đó không đồng ý cho cậu con làm giám đốc thì cũng đâu còn cách nào khác. Hay là nghe theo ý kiến của bọn họ đi, mời một người ở bên ngoài về đảm nhận?” Đây là đề nghị của một cổ đông trong công ty, nếu đã không có người thích hợp thì chi bằng mời một người chuyên nghiệp về đây, cho dù tiền lương có cao một chút thì vẫn tốt hơn dùng người không chuyên.
“Cậu có năng lực như thế, cũng là người một nhà, tại sao lại phải mời một người ngoài về? Ai biết người được mời về sẽ thế nào chứ.” Thẩm Quân Trạch lập tức bác bỏ ý kiến của Lư Nhã Cầm, thậm chí cậu ta còn cảm thấy từ khi ba qua đời, mẹ mình cũng ngớ ngẩn theo rồi.
Lư Tiến Tài nghe thấy em gái nói vậy thì không vui, “Nhã Cầm, anh cũng là cậu ruột của Quân Trạch, anh có thể hại nó sao? Nếu anh ngồi lên vị trí giám đốc thì mới có thể giúp đỡ Quân Trạch trong công việc.”
“Nhưng nói chuyện này với em thì có tác dụng gì chứ? Trước giờ em chưa từng quan tâm tới chuyện trong công ty.” Lư Nhã Cầm tủi thân nói, từ lúc lấy Thẩm Nhượng, bà chỉ làm một bà chủ gia đình, chưa từng hỏi ông những chuyện liên quan đến công việc.
Lư Tiến Tài cũng cảm thấy em gái mình thật ngu ngốc, lúc trước ông ta đã lén khuyên bà nói với Thẩm Nhượng cho bà một chút cổ phần trong công ty biết bao nhiêu lần, nhưng bà không nghe, bà còn nói tự mình không hiểu gì về chuyện quản lý công ty, dù có lấy cổ phần cũng không có tác dụng gì.
Bây giờ thì hay rồi, bị mấy cổ đông kia chèn ép đến mức sức đầu mẻ trán.
Trong lòng Lư Tiến Tài cũng rất hận Thẩm Nhượng, rõ là nói sẽ nâng đỡ ông ta, nhưng lại phòng bị ông ta khắp nơi, ngay cả 1% cổ phần cũng không cho.
“Bây giờ cổ đông trong công ty liên thủ với nhau để chèn ép Quân Trạch, mà thằng bé lại chưa từng quản lý công ty, cách tốt nhất bây giờ chính là Quân Trạch viết một bản thỏa thuận về quyền đại diện cổ phần, rồi giao cổ phần của nó cho anh toàn quyền sử dụng. Anh sẽ thực thi quyền chủ tịch, còn Quân Trạch thì tiếp tục đi học bình thường, đợi tốt nghiệp rồi lại về quản lý công ty. Làm vậy thì sau này cũng sẽ không có ai dám khinh thường trình độ học vấn của nó.”
Thẩm Quân Trạch nghe vậy liền sáng mắt, “Cậu, làm vậy có được không?”
Trong nửa tháng ngắn ngủi, Thẩm Quân Trạch phát hiện ra việc quản lý công ty cũng không đơn giản như mình tưởng. Có rất nhiều văn kiện cậu ta xem mà chẳng hiểu gì cả, ngày nào cũng phải thức đến gần sáng để học những kiến thức chuyên môn đó, nhưng lại chẳng tiến bộ được bao nhiêu, khiến cậu ta rất mệt mỏi. Nếu như người cậu đồng ý quản lý công ty giúp mình thì không còn gì tốt hơn nữa, cậu ta sẽ không phải chịu đựng việc mấy cổ đông đó chọc tức nữa rồi.
“Đương nhiên được rồi, mấy cổ đông trong công ty chỉ biết ba cháu có để lại một bản thoả thuận về quyền đại diện cổ phần, nhưng lại không biết bản thỏa thuận này được giao cho ai. Chỉ cần chúng ta nói người đại diện là cậu thì tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng.”
“Nhưng trên bản thỏa thuận đó có viết tên Thẩm Thanh Lan mà.” Thẩm Quân Trạch rầu rĩ nói.
“Bọn họ chưa từng nhìn thấy bản thỏa thuận đó, cũng không biết người được ghi tên trong đó là, chỉ cần chúng ta đổi lại tên là được rồi.”
“Cậu, ý cậu là làm giả bản thỏa thuận?”
“Có gì không thể chứ, chỉ cần luật sư Tiếu chịu phối hợp thì chắc chắn mấy người đó sẽ tin.”
Luật sư Tiếu là luật sư riêng của Thẩm Nhượng, cũng là một trong những người ông tin tưởng nhất.
“Nhưng luật sư Tiếu sẽ phối hợp ư?” Thẩm Quân Trạch rất hoài nghi, luật sư Tiếu này xảo quyệt y như hồ ly, lại rất khó chơi, muốn ông ta phối hợp quả thực rất khó.
Lư Tiến Tài cũng nghĩ đến vấn đề này, đột nhiên ngẩn người không biết nói gì.
“Đi tìm ông ta tâm sự trước, nói tình hình công ty cho ông ta biết, biết đâu ông ta sẽ đồng ý?” Lư Nhã Cầm do dự nói, Thẩm Thanh Lan không chịu quản lý công ty, bây giờ chỉ còn duy nhất cách này.
“Cũng chỉ còn cách này. Quân Trạch, ngày mai cháu đến tìm luật sư Tiếu cùng cậu.”
Thẩm Quân Trạch gật đầu.
Hôm sau, hai người vui vẻ đi tìm luật sư Tiếu, nhưng lúc ra về lại mang vẻ mặt chán chường. Luật sư Tiếu nghe xong đề nghị của bọn họ thì ngay lập tức đã từ chối.
Trên đường về, vẻ mặt Thẩm Quân Trạch rất khó coi, “Cậu, làm sao bây giờ?”
Trước khi đi, Lư Tiến Tài đã biết kết quả sẽ thế này nên cũng không bất ngờ lắm, ông ta tỉnh táo nói: “Luật sư Tiếu không thể ở trong nước lâu, ông ta sẽ về nước M nhanh thôi. Đến lúc đó, chúng ta sẽ tìm một luật sư khác đến đóng kịch vậy, mặc dù không được tin tưởng bằng luật sư Tiếu, nhưng cũng có thể trấn áp được một bộ phận cổ đông.”
“Có thể làm vậy sao? Nếu luật sư Tiếu biết chuyện rồi nói cho người khác biết thì sao?”
“Thì đừng cho ông ta biết.”
Thẩm Quân Trạch im lặng, trong lòng vẫn cảm thấy cách này không đáng tin lắm.
Lư Tiến Tài mặc kệ cậu ta nghĩ thế nào, trong lòng vẫn đang nghĩ nên tìm ai đến diễn vở kịch này. Người này nhất định phải là luật sư có tiếng trong nước mới đáng tin, còn không thì phải mua chuộc người chịu phối hợp với bọn họ. Lư Tiến Tài cũng vừa về nước không lâu nên không hiểu rõ tình hình trong nước lắm, bây giờ ông ta cần phải đi tìm một người phù hợp với yêu cầu như vậy.
Đúng như lời Lư Tiến Tài dự đoán, ba ngày sau, luật sư Tiếu đã rời khỏi nước Z.
***
Sáng sớm, tâm trạng của Thẩm Thanh Lan rất tốt, cô không chỉ quét dọn vệ sinh toàn bộ căn nhà, mà còn đi siêu thị mua một xe nguyên liệu nấu ăn về lấp đầy tủ lạnh.
Biết mình nấu ăn không ngon nên Thẩm Thanh Lan không định xuống bếp, chỉ định rửa sạch nguyên liệu nấu ăn rồi cắt sẵn, bày ra bàn. Vừa mới chuẩn bị xong, cô đã nghe thấy tiếng chìa khoá mở cửa.
Thẩm Thanh Lan đi ra xem, quả nhiên nhìn thấy Phó Hoành Dật mặc quân phục về nhà. Khi nhìn thấy cô, ánh mắt tràn đầy ý cười dịu dàng.
Phó Hoành Dật để chìa khoá lên tủ giày, thay dép lê, rồi nhẹ nhàng đi qua ôm lấy Thẩm Thanh Lan, “Vợ, nhớ anh không?”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, tháo tạp dề trên người xuống rồi đeo vào cho Phó Hoành Dật, “Có, đi nấu cơm nhanh đi, em đói muốn chết rồi.”
Phó Hoành Dật phì cười nhìn cô rồi đi vào phòng bếp, thấy nguyên liệu nấu ăn được cắt gọn gàng bày biện sẵn thì lập tức xắn tay áo lên.
Thẩm Thanh Lan đứng tựa vào cửa, cô rất thích ngắm dáng vẻ nấu ăn của Phó Hoành Dật. Những lúc anh ở nhà, cô cảm thấy rất ấm áp.
Phó Hoành Dật quay đầu nhìn cô, “Ra phòng khách ngồi đi, ở đây ám mùi dầu mỡ lắm.”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Anh làm chuyện của anh đi, em muốn ngắm.”
Phó Hoành Dật bật cười, bắt đầu nấu ăn.
Trước đó Thẩm Thanh Lan đã nấu cơm rồi, nên bây giờ Phó Hoành Dật chỉ phụ trách nấu đồ ăn thôi.
Anh nấu ăn rất nhanh, chỉ mất nửa tiếng đã nấu xong hai món mặn một món canh. Thẩm Thanh Lan đi vào giúp dọn thức ăn ra bàn, sau đó ngồi xuống chờ anh.
“Phó Hoành Dật, trước giờ em vẫn rất tò mò, sao anh lại nấu ăn tài thế?” Thẩm Thanh Lan uống ngụm canh, chỉ là một tô canh trứng cà chua bình thường thôi, nhưng hương vị lại ngon khác thường.
Chỉ dựa vào tài nấu ăn này thì dù sau này có thất nghiệp, Phó Hoành Dật vẫn có thể tìm được một công việc rất tốt.
Phó Hoành Dật mỉm cười, “Lúc trước du học nước ngoài, vì muốn ăn đồ ăn quê nhà, nhưng mấy nhà hàng ở nước ngoài làm không giống, nên anh đã tự mua nguyên liệu để nấu ăn, tay nghề đã được luyện thành như thế.”
Bây giờ Thẩm Thanh Lan mới nhớ ra, Phó Hoành Dật từ năm mười ba đến mười tám tuổi vẫn du học ở nước ngoài.
“Anh xa nhà sớm như vậy, không cảm thấy cực khổ sao?” Thẩm Thanh Lan tò mò hỏi.
“Thành phố anh du học rất gần nhà của cô, cuối tuần hoặc khi nào được nghỉ, anh đều đến nhà cô, nên không hề có cảm giác đất khách quê người.”
Thẩm Thanh Lan lại hỏi về cuộc sống lúc Phó Hoành Dật ở nước ngoài. Anh kiên nhẫn trả lời cô, cuối cùng còn hỏi lại, “Sao hôm nay lại hứng thú với chuyện trước kia của anh như vậy?”
“Tự nhiên thấy tò mò thôi.”
Phó Hoành Dật phì cười. Ăn cơm xong, anh đi rửa bát, còn Thẩm Thanh Lan vào phòng ngủ chuẩn bị quần áo cho anh tắm.
Phó Hoành Dật thay quần áo xong, lúc đi ra thì trông thấy Thẩm Thanh Lan đang tưới nước cho cây ngoài ban công, “Thanh Lan, anh đã liên lạc với nhiếp ảnh gia rồi, chiều nay chúng ta sẽ đến Xuân Thành ở tỉnh Y chụp ảnh cưới.”
Thẩm Thanh Lan dừng động tác trong tay lại, thắc mắc nhìn anh, “Chẳng phải đã nói chụp trong studio sao?”
“Bây giờ thời tiết ở thủ đô quá nóng.” Chụp ảnh cưới là một chuyện rất mệt mỏi, mỗi lần thay đồ đều phải mất rất nhiều thời gian, dù trong phòng có bật máy lạnh, nhưng hiệu quả chụp trong studio cũng không thể tốt bằng ngoài trời được. Hơn thế, anh chỉ muốn làm những điều tốt nhất cho Thẩm Thanh Lan.
“Chúng ta đến Xuân Thành chụp trước, rồi về chụp thêm một bộ ở bãi biển nữa.” Phó Hoành Dật nói, lần này anh đã xin cấp trên nghỉ bốn ngày, thời gian hơi gấp nhưng vẫn đủ.
Thẩm Thanh Lan tất nhiên là nghe theo anh. Cô sắp xếp mấy bộ quần áo, gọi điện thoại cho hai vị lão gia, sau đó đi theo Phó Hoành Dật ra sân bay.
Lúc bọn họ đến sân bay, nhiếp ảnh gia và mấy người trợ lý đã chờ sẵn. Bọn họ xách theo hai cái va li lớn, trong đó là áo cưới và lễ phục được chuẩn bị để dùng vào việc chụp ảnh.
Xuân Thành là thành phố trung tâm của tỉnh Y, nằm giữa cao nguyên YG. Thời tiết ở đây rất dễ chịu, bốn mùa đều như mùa xuân trăm hoa đua nở.
Nửa tháng trước, Phó Hoành Dật đã liên lạc với nhiếp ảnh gia, nên khi đến đây, tất cả đều đã được sắp xếp xong xuôi. Nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau bọn họ bắt đầu xuất phát.
Buổi sáng đầu tiên, bọn họ đến cánh đồng hoa hồng đang nở rộ. Thẩm Thanh Lan mặc áo cưới trắng tinh khôi, xứng đôi với comple trắng của Phó Hoành Dật. Hai người đứng giữa vườn hoa hồng nhìn nhau mỉm cười.
Nhiếp ảnh gia không cần yêu cầu họ phải cố gắng tạo dáng, bắt được cảnh nào đẹp thì liền nháy máy.
Ngoại hình của Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật vốn đã rất đẹp, đứng từ góc độ nào chụp cũng không có góc chết, hai người họ lại phối hợp rất ăn ý, cộng thêm cảnh đẹp xung quanh, nên mỗi một tấm hình đều như một bức tranh. Ngay cả nhiếp ảnh gia còn cảm thấy lần chụp ảnh cưới này là lần thoải mái nhất trong mấy năm hành nghề của anh ta.
Bởi vì không cần phải chụp đi chụp lại một dáng đứng, nên hiệu suất chụp ảnh rất cao, chỉ một ngày rưỡi đã hoàn thành công việc của cả hai ngày.
Chụp ảnh ở đây xong, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật cũng không vội về.
Sau khi Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan thay quần áo xong thì bắt đầu đi chơi.
Thời tiết ở Xuân Thành một năm bốn mùa trăm hoa đua nở, trong thành phố ngập tràn hương hoa thoang thoảng.
Thẩm Thanh Lan cầm một cái bánh được làm từ hoa tươi vừa mới ra lò, vẫn còn bốc khói. Cô đưa bánh tới bên miệng Phó Hoành Dật, mỉm cười nhìn anh. Anh cúi đầu cắn một miếng trên tay cô, “Rất ngon.”
Thẩm Thanh Lan cắn một miếng vào chỗ Phó Hoành Dật vừa cắn, bánh hoa tươi mềm mại thoang thoảng hương hoa hồng, hơi ngọt nhưng không ngấy, quả nhiên rất ngon.
Hai người hệt như một đôi tình nhân bình thường, nắm tay nhau đi dạo trên đường phố Xuân Thành, mãi đến khuya mới về khách sạn, sau đó mua vé máy bay về thủ đô.
Bọn họ còn phải chụp một bộ ảnh trong studio ở thủ đô, và một bộ ở bãi biển nữa. Bộ chụp trong studio là bộ ảnh với trang phục truyền thống, lúc Thẩm Thanh Lan mặc bộ váy màu lam nhạt đi ra từ phòng thay đồ, ngay cả thợ trang điểm cũng phải thốt lên một tiếng ngạc nhiên.
Phó Hoành Dật cũng đã thay đồ, còn cố ý đội tóc giả để phối hợp với bộ quần áo này.
Nhìn thấy Thẩm Thanh Lan, Phó Hoành Dật đi qua, giúp cô chỉnh lại cây trâm cài tóc bị lệch, rồi thì thầm vào tai cô, “Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc (*). Bây giờ xem như anh đã hiểu cái gì gọi là ‘Hồng nhan họa thủy’ rồi.”
(*) Bắc phương hữu giai nhân, di thế nhi độc lập, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc: đây là bài “Giai nhân ca” của Lý Diên Niên. Dịch nghĩa: Phương Bắc có giai nhân, dung nhan tuyệt sắc chỉ có độc nhất trên đời không ai sánh kịp, một lần nhìn qua làm nghiêng thành của người, một lần liếc lại làm nghiêng nước của người (do Hoàng Nguyên Chương dịch).
Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Thanh Lan phiếm hồng, trừng anh một cái, đổi lại là tiếng cười đầy cưng chiều của Phó Hoành Dật.
Chụp ảnh cưới chỉ cần ba ngày đã xong, nhưng Thẩm Thanh Lan vẫn cảm thấy hơi mệt. Cô xoa eo mình, thở dài, “Không ngờ chụp có mấy bức ảnh thôi mà cũng mệt đến vậy.”
Phó Hoành Dật vừa mới tắm xong, thấy cô như vậy thì để cô nằm lên giường, còn anh quỳ xuống mép giường xoa xoa eo cho cô. Lực của anh lớn hơn cô nên mát xa vô cùng thoải mái, khiến Thẩm Thanh Lan dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Nhưng vừa mới nhắm mắt, cô liền phát hiện cánh tay trên lưng cô không thành thật. Phó Hoành Dật cúi người nhẹ nhàng ngậm vành tai cô.
Thẩm Thanh Lan nghiêng đầu nhìn Phó Hoành Dật, xoay người nằm đối diện anh, rồi vươn tay ôm lấy cổ anh…
***
Sáng hôm sau, lúc Thẩm Thanh Lan tỉnh lại, Phó Hoành Dật vẫn chưa rời giường mà đang mở mắt chăm chú nhìn cô.
Thẩm Thanh Lan phát hiện ra hình như anh rất thích yên lặng nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, bèn hỏi anh.
Phó Hoành Dật mỉm cười, “Bởi vì dáng vẻ lúc ngủ say của em thuần khiết như một đứa trẻ sơ sinh vậy.”
“…” Miêu tả kiểu gì vậy chứ?
Phó Hoành Dật không nói tiếp mà ôm Thẩm Thanh Lan vào lòng, “Vợ à, em có cảm nhận được không?”
Hơi thở nóng hổi của anh phả vào cổ Thẩm Thanh Lan, khiến cô vô thức rụt cổ lại.
Cảm giác trên bụng dưới rõ rệt như thế, Thẩm Thanh Lan cũng không phải là một cô bé không biết gì, sao lại không hiểu được chứ. Nhưng cô chỉ thản nhiên giương mắt nhìn anh, “Phó Hoành Dật, tham thì thâm đấy.”
Phó Hoành Dật gật đầu hùa theo, “Vợ nói rất đúng, nhưng mà vợ à, chồng em đã nhịn đói một tháng rồi, em nỡ không cho chồng em ăn no sao?”
Thẩm Thanh Lan rất muốn nói “phải”, nhưng nhìn vào đôi mắt dịu dàng như nước của Phó Hoành Dật, trong lòng cô như có dòng nước ấm chảy qua. Cô nhắm mắt lại, chủ động hôn anh.
Mãi một lúc sau, Thẩm Thanh Lan xoa eo và bắp đùi đau nhức, nghiến răng nói với người nào đó đang thoả mãn ra mặt: “Phó Hoành Dật, bây giờ anh ra ngoài ngay cho em, trước khi có cơm trưa thì không được phép xuất hiện trước mặt em.”
Người nào đó biết tối qua và sáng nay đã quá trớn, nhưng ai bảo vợ anh ngon miệng như vậy.
Anh đứng dậy hôn lên trán Thẩm Thanh Lan, rồi đắp chăn cho cô, “Được rồi, anh đi siêu thị, em nghỉ ngơi cho khoẻ nhé.”
Thẩm Thanh Lan không muốn nói chuyện, bây giờ chỉ nhấc ngón tay lên thôi mà cô cũng thấy mệt mỏi rồi.
Phó Hoành Dật bật cười, đứng dậy thay đồ rồi đi ra ngoài.
Trong nhà yên tĩnh lại, chỉ một lát sau, Thẩm Thanh Lan đã ngủ thiếp đi, Phó Hoành Dật trở lại lúc nào cũng không biết.
Phó Hoành Dật không đi siêu thị mà lái xe đến khu chợ nông nghiệp xa hơn một chút, nguyên liệu nấu ăn ở đây nhiều và tươi hơn trong siêu thị.
Mua đồ ăn xong, lúc về nhà, thấy Thẩm Thanh Lan vẫn đang ngủ, anh rón rén đi ra, đóng cửa phòng lại, sau đó đeo tạp dề lên rồi vén tay áo bắt đầu nấu cơm.
Thẩm Thanh Lan đói bụng nên tỉnh. Cô mở to mắt, ánh mắt còn mơ màng, mấy phút sau mới tỉnh táo lại. Thấy đã gần mười hai giờ, cô bèn lề mề đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc cô đi ra thì Phó Hoành Dật đã chuẩn bị xong thức ăn, đợi cô ra ăn. Thẩm Thanh Lan nhìn đồ ăn phong phú trên bàn thì nhíu mày, “Đây là anh đang nhận lỗi sao?”
Phó Hoành Dật mỉm cười, “Đây là để đãi vợ anh, vợ vất vả nhiều rồi.”
Xem ra anh còn có chút lương tâm.
Thẩm Thanh Lan ngồi xuống ăn cơm.
Ảnh cưới đã chụp xong, vì chỉ còn một tháng nữa là tới hôn lễ, nên Thẩm Thanh Lan nhờ studio cố gắng làm thêm giờ để có ảnh trong vòng nửa tháng.
“Cô Thẩm, cô yên tâm, trong vòng nửa tháng, chúng tôi nhất định sẽ giao ảnh cưới cho cô với chất lượng tốt nhất.” Quản lý studio cười nói, nếu đổi lại là người khác thì cô sẽ không dám hứa như vậy, dù sao thì việc xử lý hình ảnh cũng tốn rất nhiều thời gian và công sức. Nhưng cô đã xem qua hình của Thẩm Thanh Lan rồi, ngoài một số bối cảnh và màu sắc cần phải chỉnh lại thì nhân vật chính không cần phải chỉnh sửa gì cả, nên tốc độ chỉnh sửa sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Thẩm Thanh Lan liền yên tâm.
“Cô Thẩm, chúng tôi cần cô chọn một tấm hình để phóng to làm ảnh chính.”
“Được, cô gửi mail cho tôi, chọn xong tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.”
Xong việc, Thẩm Thanh Lan rời khỏi studio, lúc trở về Đại Viện thì trong email đã có file gốc của ảnh cưới.
Thẩm Thanh Lan lướt xem, thấy quá khó lựa chọn nên liền giao quyền chọn ảnh cho những người trong nhà. Phó lão gia, Thẩm lão gia, Phó Tĩnh Đình, Sở Vân Dung xúm xít lại, cùng ngồi trong phòng khách nhà họ Thẩm để bàn bạc xem nên chọn tấm hình nào.
“Thanh Lan, bức này đẹp, mẹ nghĩ phóng to rồi đặt trong phòng các con sẽ rất hợp đấy.” Sở Vân Dung chỉ ra một tấm, “Tấm chụp trong vườn hồng này đẹp quá.”
“Em cảm thấy tấm này đẹp hơn.” Phó Tĩnh Đình thích một tấm hình chụp trên đồng cỏ.
Còn Phó lão gia và Thẩm lão gia lại có ý kiến khác, trong phòng khách bỗng chốc trở nên vô cùng sôi nổi.
Thẩm Thanh Lan ngồi một bên, nhìn mọi người thảo luận sôi nổi ngất trời liền cảm thấy hơi hối hận. Sớm biết thế này, còn không bằng tự cô chọn đại một tấm cho xong, cứ tiếp tục thế này thì dù bọn họ có thảo luận đến sáng mai cũng chưa chọn được tấm nào.
“Ồ, trong nhà đang làm gì thế?” Giọng Thẩm Quân Dục vang lên từ ngoài cửa.
Thẩm Thanh Lan nhìn ra, thấy Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục cùng nhau về nhà.
“Hề Dao và Quân Dục về rồi sao? Mau tới đây xem ảnh cưới của Thanh Lan và Hoành Dật này. Hai đứa xem thử bức nào thích hợp để phóng to lên.” Phó Tĩnh Đình gọi hai người họ lại xem.
Thẩm Quân Dục nghe vậy thì phấn khởi đi tới, cùng Ôn Hề Dao ngồi xuống bên cạnh Sở Vân Dung, tham gia vào đội ngũ thảo luận.
“Thanh Lan, bộ ảnh cưới này của em đẹp thật đấy.” Ôn Hề Dao nhìn mấy bức ảnh rồi nói.
“Chủ yếu là người đẹp, nên chụp thế nào cũng đẹp.” Thẩm Quân Dục gật đầu hùa theo, giọng nói còn mang theo vẻ đắc ý, tự hào.
Đây cũng là tiếng lòng của những người ngồi đây, nhất là Thẩm lão gia.
Thẩm Thanh Lan không để ý đến Thẩm Quân Dục, chỉ nói với Ôn Hề Dao, “Chị Hề Dao, em cho chị số điện thoại của studio đó, lần sau anh chị có thể tìm bọn họ. Thái độ phục vụ của bọn họ cũng rất tốt.”
Ôn Hề Dao mỉm cười gật đầu, “Được, lần sau anh chị đi hỏi thử xem.” Hôn lễ của Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục đã được định vào tháng ba năm tới, sau hôn lễ của Thẩm Thanh Lan nửa năm.
“Kìa, Thanh Lan, con là nhân vật chính, con nói thử xem con thích tấm nào.” Mọi người thảo luận hơn nửa ngày cũng không chọn được tấm nào, cuối cùng mới nhớ ra cô dâu đang ngồi ở đây.
Thẩm Thanh Lan sắp ngủ gật đến nơi, nghe vậy thì nhìn mọi người, “Hai ông cảm thấy thế nào ạ?”
Hai ông cụ lại có ý kiến giống nhau, đều thích tấm hình bên cạnh hồ Điền Trì.
“Vậy chọn tấm này đi.” Thẩm Thanh Lan đưa ra quyết định cuối cùng.
Sở Vân Dung hơi tiếc nuối, “Thật ra mấy tấm hình này đều rất đẹp, theo mẹ thấy, cứ phóng lớn mấy bức ảnh này luôn đi, một bức treo trong phòng ngủ chính nhà thông gia, một bức trong phòng ngủ nhà chúng ta, còn một bức treo trong phòng tân hôn của các con.”
Đề nghị này được mọi người tán thành ngay lập tức, trong phòng khách lại tiếp tục thảo luận sôi nổi, Thẩm Thanh Lan quả thực thấy đau cả đầu.
Thẩm Thanh Lan đứng dậy ra khỏi phòng khách, đến vườn hoa hít thở không khí.
Trong góc vườn hoa nhà họ Thẩm có một giàn nho rất lớn, đây là do Thẩm lão phu nhân trồng khi còn sống. Bây giờ giàn nho đã trĩu quả, những chùm nho xanh mơn mởn mọc lên như nấm.
Thẩm Thanh Lan ngồi dưới giàn nho, ngẩng đầu nhìn dây leo trên giàn, chóp mũi còn thoang thoảng hương hoa dành dành.
Mấy cành nho phát triển rất tươi tốt, hoàn toàn che hết ánh nắng mặt trời. Thẩm Thanh Lan nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng ve kêu, dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Thẩm Quân Dục không nhìn thấy Thẩm Thanh Lan trong phòng khách nên đi ra ngoài tìm, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Thanh Lan đang ngồi dưới giàn nho, “Sao không vào phòng mà ngủ?”
“Em muốn ra ngoài ngồi một lúc thôi.”
Thẩm Quân Dục ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thanh Lan, “Lan Lan, sắp cử hành hôn lễ rồi, em không vui sao?”
“Đâu có, sao anh lại hỏi vậy?” Thẩm Thanh Lan thắc mắc nhìn anh.
Thẩm Quân Dục đưa tay xoa đầu cô, “Không phải là được rồi, anh thấy hình như dạo gần đây em rất mệt mỏi, có phải không nghỉ ngơi tốt không?”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Không ạ, chỉ là lúc nào cũng cảm thấy buồn ngủ. Anh, càng gần hôn lễ em càng cảm thấy hồi hộp. Tuy em và Phó Hoành Dật đã đăng ký kết hôn rồi, nhưng vừa nghĩ đến chuyện sắp tổ chức hôn lễ với anh ấy là em lại hồi hộp.”
Thẩm Quân Dục nghe vậy thì cười khẽ, không ngờ cô em gái lúc nào cũng bình tĩnh của anh cũng biết hồi hộp cơ đấy.
“Anh.” Thẩm Thanh Lan lườm anh.
“Được rồi được rồi, anh không cười nữa. Nhưng mà cũng thật hiếm thấy, trước kia lúc nào cũng thấy em ung dung bình tĩnh, thế mà bây giờ lại có chuyện làm em lo lắng.” Thẩm Quân Dục cười vui vẻ.
Tác giả :
Cửu Mạch Ly