Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 213: Phản bội
Thẩm Hi Đồng tức giận, hung dữ trừng Tiểu Lệ, “Ở đây không có chỗ cho người ngoài như cô nói.”
“Ai là người ngoài? Cô ấy là vợ của tôi, là em dâu chị, nếu nói ra thì chị mới là người ngoài.” Lý Dũng cũng không chịu thua.
Thẩm Hi Đồng cười lạnh, “Được, được lắm, hai người là người một nhà. Được, bây giờ cho mày hai lựa chọn, hoặc là để cô ta biến đi, hoặc là mày và cô ta cùng cút. Nếu trong vòng mười phút hai người không cút ra ngoài thì tôi sẽ gọi điện cho cảnh sát, báo có người tự tiện xông vào nhà dân, để họ đuổi hết các người ra ngoài.”
“Chị có thể thử, để xem cuối cùng ai mới là người bị đuổi đi.” Lý Dũng ra vẻ lợn chết sợ gì nước sôi. Thẩm Hi Đồng nghiến răng, nhưng lại không dám làm gì, cô ta vừa xuất viện, không muốn lại phải vào đó ngay.
Cô ta thở phì phò ngồi xuống sô-pha, lạnh lùng trừng Lý Dũng, “Trả lại phòng cho tao, nếu không sau này mày đừng hòng có được một xu. Bây giờ thanh danh của tao không tốt nhưng tiền vẫn ở trong tay tao, chắc chắn nhiều hơn của mày. Nếu mày không trả lại cũng được thôi, cùng lắm thì tao đi, chỗ này cho các người. Không có tiền của tao, để xem các người sống được mấy ngày.”
Kinh tế chính là tử huyệt của cả nhà họ Lý. Bọn họ không có thu nhập, chỉ sống nhờ Thẩm Hi Đồng, dù có cô ta đã giúp Lý Dũng tìm được công việc là làm bảo vệ, nhưng chút tiền này còn chưa đủ để cậu ta tiêu.
Hôm trước, cậu ta trộm trang sức của Thẩm Hi Đồng đem đi bán được mấy vạn, đưa Tiểu Lệ đi chơi hai ngày đã tiêu hết hơn phân nửa. Lý Dũng dù ngang ngược hỗn hào nhưng vẫn hiểu được tình hình trước mắt, định thỏa hiệp thì lại bị Tiểu Lệ nhéo mạnh vào eo, lườm cậu ta.
Lý Dũng ăn đau kêu oai oái, nhìn Điền Thúy Phương, “Mẹ, mẹ xem chị ta keo kiệt thế nào kìa! Tiểu Lệ đang mang thai, bác sĩ đã nói phải để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, phòng của chị ta tốt nhất nhà, chẳng lẽ không nhường cho Tiểu Lệ ở được sao?”
Điền Thúy Phương khó xử, hết nhìn Thẩm Hi Đồng rồi lại nhìn Tiểu Lệ, cuối cùng vẫn thiên vị con trai. Dù sao trong bụng Tiểu Lệ vẫn đang có cháu của bà ta.
“Hi Đồng à, bây giờ Tiểu Lệ đang có bầu, phải nghỉ ngơi thật tốt, con xem có được không?”
“Không được, hoặc bảo cô ta biến đi, hoặc các người đều cút hết đi.” Dù sao thanh danh của cô ta đã tệ như vậy, nhà họ Thẩm còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô ta, Thẩm Hi Đồng giờ đã là bình nứt không sợ bể.
“Chẳng phải chỉ là một căn phòng thôi sao, ồn ào cái gì chứ.” Lý Đại Đầu đi ra khỏi phòng, bất mãn nhìn qua Điền Thúy Phương. Ông ta đã nghe thấy tiếng cãi nhau ở bên ngoài từ lâu. Đứa con gái này từ lúc mới sinh ra đã chọc tức ông ta, bây giờ về nhà còn không chịu yên tĩnh, “Hi Đồng, phòng con để cho Tiểu Lệ ở, con ở cái phòng nhỏ kia. Chỉ là chỗ ngủ thôi, con là chị, có gì mà không nhường được.”
Thẩm Hi Đồng cười lạnh, “Có phải mấy người vẫn chưa hiểu ai mới là chủ nhân của cái nhà này không? Giờ tôi đổi ý rồi. Tất cả các người cút ra ngoài cho tôi. Các người đừng hòng ở cái nhà này nữa, cút ngay lập tức! Nếu không cút thì tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi các người ra ngoài.”
Lý Dũng là người nóng nảy, nghe cô ta nhắc lại thì nổi đóa, “Cái gì gọi là nhà của chị, nhà này ghi tên chị à, rõ ràng là nhà của nhà họ Thẩm. Chị nghĩ chị vẫn là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Thẩm chắc? Bây giờ chị chỉ là người bị nhà họ Thẩm đuổi đi mà còn dám xem thường bọn tôi? Còn không nhìn lại mình xem còn có cái thá gì nữa không?”
Lý Dũng mắng chửi rất khó nghe, càng mắng càng hăng. Lý Đại Đầu và Điền Phương Thúy hoàn toàn không ngăn cản. Lý Đại Đầu còn ra vẻ con trai nói đúng. Điền Thúy Phương chỉ co cổ đứng bên cạnh, không dám ho he gì, nhưng Tiểu Lệ thì lại khác.
“Lý Dũng, anh khoan đã, khoan đã.”
Lý Dũng đang mắng hăng say, nghe thấy Tiểu Lệ nói thì quay sang, “Vợ, sao thế?”
Tiểu Lệ nhíu mày, “Anh vừa mới nói nhà này là của nhà họ Thẩm? Chẳng phải anh nói phòng này là của chị anh, qua một thời gian ngắn nữa sẽ sang tên cho anh sao?”
Lý Dũng giật thót. Thôi xong, vừa rồi cậu ta mắng hăng say quá nên lỡ lời. Cậu ta tức giận trừng Thẩm Hi Đồng đang tức điên, cười nói, “Vợ à, em nghe lầm rồi, nhà này là của nhà họ Thẩm cho chị anh, đứng tên chị anh. Sau này hai đứa mình kết hôn thì nhà này sẽ chuyển sang tên anh, làm phòng cưới cho bọn mình.”
Thẩm Hi Đồng nghe vậy thì cơn tức trong lòng tắt ngúm như bị giội một chậu nước lạnh. Cô ta lạnh lùng nhìn Tiểu Lệ, “Cô bị bọn họ lừa rồi, nhà này là của nhà họ Thẩm chứ không phải của tôi, bọn họ lừa cô đấy.”
“Mày im đi.” Lý Đại Đầu gào lên với Thẩm Hi Đồng, “Tiểu Lệ, dù bây giờ nhà này là của nhà họ Thẩm, nhưng bên đó đã cho Hi Đồng rồi. Nơi đây sau này sẽ là phòng cưới của con và Tiểu Dũng, chỉ cần hai đứa kết hôn thì nhà này sẽ có tên của con.”
Tiểu Lệ không phải kẻ ngu, nghe đến đó thì cũng đã hiểu mình bị mấy người nhà Lý Dũng lừa gạt. Cô ta trợn mắt, chống nạnh, “Mấy người giỏi lắm, dám lừa cả tôi. Tôi vất vả sinh cháu trai cho nhà họ Lý mấy người, gả cho đứa con trai không có bản lĩnh gì của các người, vậy mà các người lại làm thế với tôi! Mấy người là đồ lừa đảo, tôi không muốn sống nữa, tôi muốn bỏ đứa bé này đi. Lý Dũng, chúng ta chia tay, ngay lập tức.”
Tiểu Lệ ra vẻ muốn đánh vào bụng mình. Điền Thúy Phương nhìn thấy thế thì hoảng hốt, vội vàng ôm eo Tiểu Lệ, cú đánh khá mạnh liền rơi trên người bà ta khiến bà ta kêu toáng lên, nhưng bà ta cũng chẳng quan tâm đến đau đớn gì nữa, “Tiểu Lệ, con đừng xúc động thế. Đây dù sao cũng là con của con, con đừng nhẫn tâm bỏ nó như thế.”
Tiểu Lệ cười lạnh, “Ngay cả nhà cũng không có, sau này tôi sinh nó ra ngay cả chỗ ở cũng không có, vậy thì sinh ra làm gì, để sau này ăn trấu nuốt rơm chịu khổ cùng nhà bà à? Còn không bằng đừng sinh nó ra.”
Lý Đại Đầu cả đời quen sống theo lối gia trưởng, trọng nam khinh nữ, từ khi Điền Thúy Phương gả cho ông ta thì vẫn luôn nghe lời ông ta, đâu có đanh đá như Tiểu Lệ. Ông ta trừng mắt, “Mày xem mày là loại đàn bà kiểu gì? Lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó. Mày gả cho con tao thì là người của con tao, bây giờ có cả con rồi mà còn muốn chia tay, bỏ con, người như mày còn gọi là đàn bà chắc.”
Tiểu Lệ cũng không phải là Điền Thúy Phương, tính tình cô ả chua ngoa đanh đá, lúc trước vừa ý Lý Dũng cũng chỉ vì ngoại hình cậu ta không tồi, chơi đùa thôi cũng được, ai ngờ lại có bầu.
Trước đó, Tiểu Lệ vốn đã muốn bỏ đứa bé này đi rồi. Không ngờ chuyện này bị vợ chồng họ Lý này biết được. Bọn họ xin cô ả đừng bỏ con đi, còn nói với cô ả rằng Thẩm Hi Đồng là chị của Lý Dũng, đã mua một ngôi nhà nhỏ ở thành phố cho cậu ta, chỉ cần cô ả đồng ý kết hôn với Lý Dũng, sinh đứa bé này ra thì ngôi nhà này sẽ mang tên cô ta.
Ban đầu cô ả không tin, nhưng sau đó Thẩm Hi Đồng còn mở họp báo tuyên bố trước công chúng. Lý Dũng nhân lúc Thẩm Hi Đồng vắng mặt thì đưa cô ta đến xem nhà, Tiểu Lệ đương nhiên là phải tin.
Tiểu Lệ là trẻ mồ côi, ngoại hình cũng coi là xinh đẹp, học hết lớp 10 đã bỏ học. Từ bé cô ả đã len lỏi giữa cánh đàn ông, hy vọng có thể bám vào người có tiền, ở thành phố, có nhà riêng. Bây giờ cơ hội đưa đến trước mặt, cô ả đương nhiên phải bám lấy.
Không ngờ kết quả là cô ả lại bị cả nhà này lừa.
Lý Đại Đầu quát lên, Tiểu Lệ cũng chẳng sợ, ai bảo trong bụng cô ả có kim bài miễn chết chứ! Chỉ cần có cục thịt này ở đây thì người nhà họ Lý chẳng dám động đến cô ả.
“Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn phải để ý tam tòng tứ đức chứ? Tôi nói này ông già, ông có bệnh không hả? Tôi và Lý Dũng còn chưa kết hôn, chỉ là anh tình tôi nguyện, bây giờ tôi không thích nữa thì chia tay, đứa bé trong bụng tôi cũng không cần nữa, Lý Dũng nhà ông thích thì tìm người khác mà sinh.”
“Tiểu Lệ, đừng mà. Chúng ta yêu nhau lâu như vậy rồi, sao có thể nói chia tay là chia tay chứ? Dù bây giờ ngôi nhà này còn chưa phải của anh, nhưng chị anh có tiền, chị ta muốn mua bao nhiêu biệt thự trong thành phố mà chẳng được. Anh sẽ bảo chị ta mua cho chúng ta một ngôi nhà mới, còn to hơn cái này.” Lý Dũng ôm eo Tiểu Lệ, không cho cô ả đi. Cậu ta rất thích Tiểu Lệ, cho dù Tiểu Lệ có cãi lại ba cậu ta, nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng bằng Tiểu Lệ.
Lý Đại Đầu muốn bế cháu, nhưng bây giờ cháu ông ta vẫn đang ở trong bụng người ta. Hơn nữa, dù bây giờ Tiểu Lệ có con thì vẫn chưa đăng ký kết hôn với Lý Dũng, chưa tính là vợ chồng. Lý Đại Đầu muốn dạy dỗ con dâu cũng danh không chính ngôn không thuận. Thấy Thẩm Hi Đồng ngồi một bên xem trò vui, ông ta liền trút hết cơn giận lên đầu cô ta.
“Mày, đi mua nhà cho em mày, ghi tên nó và Tiểu Lệ vào, coi như quà kết hôn mày tặng cho em trai, tiền mừng thì không cần.” Lý Đại Đầu thản nhiên nói, Thẩm Hi Đồng liền bật cười.
“Ha ha. Các người đừng mơ tưởng nữa, tiền của tôi sẽ không chia cho các người dù chỉ một xu.”
Tiểu Lệ nghe vậy thì trợn mắt, vung tay đánh Lý Dũng, “Anh chính là một kẻ lừa đảo, lừa thân thể lừa trái tim, bây giờ lại còn không muốn chịu trách nhiệm đúng không? Tôi nói cho anh biết, không có nhà thì đừng hòng có đứa con này.”
Lý Đại Đầu thấy con trai bị như thế thì đâu thể ngồi yên được, muốn tiến lên kéo Tiểu Lệ ra nhưng lại sợ động vào đứa bé trong bụng cô ta. Ông ta nôn nóng quay vòng vòng, trông thấy Điền Thúy Phương thì thét lên, “Bà chết rồi sao? Còn không vào mà kéo ra đi.”
Điền Thúy Phương vội vàng bước đến kéo người. Thẩm Hi Đồng hứng thú đứng xem, quả nhiên cái tiết mục chó cắn chó này mới là trò vui mắt nhất.
Lý Đại Đầu thấy cô ta cười thì giận điên lên, ném gạt tàn thuốc vào Thẩm Hi Đồng, nhưng cô ta đã phòng bị trước nên né được.
“Lý Đại đầu, ông dám động tay động chân nữa xem, tôi sẽ báo cảnh sát ngay đấy!”
“Ông mày dạy con gái thì cảnh sát có đến đây cũng vô dụng.” Thấy Thẩm Hi Đồng dám trốn, Lý Đại Đầu rút dây lưng đánh mạnh lên người cô ta, không hề nể nang.
Trong phút chốc, nhà họ Lý đã loạn cào cào cả lên!
***
Sáng sớm, Thẩm Thanh Lan thức dậy đã thấy bên ngoài đang mưa như trút nước, không ra ngoài chạy bộ buổi sáng được. Cô ở nhà làm bữa sáng rồi vẽ tranh. Vì chuyện của Sở Vân Dung nên đã lâu cô không cầm bút, hiếm khi được ở nhà một mình nên muốn vẽ một bức, nhưng đang vẽ thì lại nghe chuông điện thoại vang lên trong phòng khách, là bảo vệ khu nhà gọi, nói là có người tìm cô.
Thẩm Thanh Lan ngờ vực, ai tìm cô thì sẽ đều gọi thẳng cho cô, “Ai tìm tôi?”
Bảo vệ nhìn thoáng qua cô gái, nói một cái tên, đôi mắt Thẩm Thanh Lan hơi chớp, “Tôi biết rồi, tôi ra ngay.”
Thẩm Thanh Lan chưa từng thấy Phương Đồng nhếch nhác như vậy, cả người ướt sũng, đôi mắt đỏ hoe, hồn bay phách lạc. Cô bèn gọi một tiếng, “Phương Đồng.”
Phương Đồng nhìn thấy Thẩm Thanh Lan, còn chưa nói gì thì nước mắt đã rơi. Thẩm Thanh Lan thở dài, kéo cô vào dưới ô, “Vào nhà đã.”
Vào nhà, Thẩm Thanh Lan xả nước trong phòng tắm rồi đẩy Phương Đồng vào, “Đừng nói gì vội, tắm nước nóng trước.” Vừa rồi cô chạm vào da Phương Đồng, cảm thấy lạnh buốt.
Phương Đồng đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho nước xả lên đầu mình, cũng không cởi quần áo ra. Thẩm Thanh Lan tìm một bộ quần áo chưa mặc, gõ cửa phòng tắm, “Phương Đồng, mình đặt quần áo ở cửa, cậu tắm xong thì thay nhé.”
Người bên trong không nói gì, Thẩm Thanh Lan đợi một lát, lại gọi thêm một câu nhưng vẫn không nghe thấy cô ấy trả lời.
Nửa tiếng sau, thấy Phương Đồng vẫn chưa đi ra, Thẩm Thanh Lan mở cửa phòng xông vào, chỉ thấy cô ấy ngồi dưới vòi hoa sen, vẻ mặt đờ đẫn.
Thẩm Thanh Lan tức giận tắt vòi, kéo Phương Đồng dậy, “Phương Đồng, cậu đang làm gì thế?” Cô nâng cằm cô ấy lên, để cô ấy nhìn mình.
Ánh mắt Phương Đồng vô hồn, bị giọng nói lạnh tanh của Thẩm Thanh Lan kéo lại lý trí. Chợt, cô ôm Thẩm Thanh Lan rồi gào khóc, cứ như muốn khóc nát cả tâm can, cực kỳ đau lòng, tuyệt vọng.
Thẩm Thanh Lan mặc cho cô ấy ôm, mãi đến khi tiếng khóc nhỏ dần thì cô mới lấy khăn tắm bọc lấy người Phương Đồng, “Thay đồ trước đã.”
Lần này Phương Đồng rất nghe lời, thay quần áo, ngồi trên sô-pha, không nói lời nào.
Thẩm Thanh Lan rót cho Phương Đồng một cốc nước ấm, đặt trước mặt cô ấy, “Bây giờ có thể nói cho tớ nghe đã xảy ra chuyện gì được chưa?”
Phương Đồng im lặng một lúc lâu mới nói, “Đinh Minh Huy có người khác rồi.” Vừa dứt lời, nước mắt cô lại rơi xuống.
Thẩm Thanh Lan hơi sững lại, nhìn Phương Đồng, “Cậu nhìn thấy tận mắt?”
Phương Đồng gật đầu, “Thanh Lan, tớ không muốn chia tay với anh ấy, chỉ muốn cho nhau thời gian suy nghĩ, nhưng mà anh ấy lại…”
Lúc này, Thẩm Thanh Lan mới biết rằng lúc cô đang lo lắng việc trong nhà thì Phương Đồng lại xảy ra nhiều chuyện như thế.
Bởi vì lời đồn trong công ty mà quan hệ của Phương Đồng và Đinh Minh Huy rất căng thẳng. Sau này, nhờ sự xuất hiện của Ôn Hề Dao, mà Thẩm Quân Dục cũng đã cảnh cáo nên lời đồn cũng lắng xuống. Nhưng vì Đinh Minh Huy không tin tưởng Phương Đồng nên hai người đã chiến tranh lạnh rất lâu.
Mấy hôm trước là sinh nhật Lý Bác Minh, Phương Đồng ăn cơm với anh ấy. Đinh Minh Huy tận mắt nhìn thấy Phương Đồng cười cười nói nói với một người đàn ông xa lạ, còn ngồi lên xe của người đó. Sau đó hai ngày, Đinh Minh Huy lại bắt gặp Lý Bác Minh và cả nhà Phương Đồng ăn cơm cùng nhau.
“Lý Bác Minh là con trai của bạn bố tớ, mấy hôm trước sinh nhật anh ấy, không có ai đi ăn cùng. Sau đó ba mẹ tớ biết thì mời anh ấy ăn cơm, ai ngờ trong lúc ăn lại gặp phải Đinh Minh Huy. Tớ có giải thích nhưng anh ấy lại không nghe, bọn tớ đã cãi nhau ầm ĩ.”
“Đinh Minh Huy sao lại ở đó?” Thẩm Thanh Lan nghi ngờ. Chỉ ra ngoài ăn một bữa cơm mà lại gặp phải, đúng là khéo quá.
Phương Đồng lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe, sưng húp, “Tớ không biết, hôm đó bọn tớ cãi nhau to lắm.”
Thậm chí Phương Đồng còn nói chia tay, nhưng Đinh Minh Huy không đồng ý. Sau đó hai người lại chiến tranh lạnh, mỗi lần Phương Đồng muốn tìm Đinh Minh Huy nói chuyện thì anh ta lại tránh mặt. Nhưng sáng nay, Phương Đồng đột nhiên nhận được tin nhắn của Đinh Minh Huy, nói anh ta bị sốt, hỏi Phương Đồng có thể đến thăm hay không.
Phương Đồng nghĩ Đinh Minh Huy ở thủ đô một mình, ốm cũng không có ai chăm sóc thì mềm lòng. Cô đi mua thuốc cảm rồi bắt xe đến chỗ ở của Đinh Minh Huy.
Dù chưa từng đến đây nhưng Phương Đồng có chìa khóa nhà Đinh Minh Huy. Vừa dùng chìa khóa mở cửa, cô đã trông thấy một đôi giày cao gót của phụ nữ ở cửa, trái tim Phương Đồng như chùng xuống.
Đinh Minh Huy ở một mình, diện tích nhà không lớn, ngoài một phòng khách nhỏ thì là phòng ngủ. Phương Đồng nhìn vào cửa phòng ngủ, đột nhiên muốn quay đầu bỏ đi.
Trong lòng có giọng nói bảo cô nên đi ngay, nhưng có một giọng nói khác lại bảo cô nên mở cánh cửa kia ra.
Phương Đồng cũng từng nghĩ đến tương lai của cô và Đinh Minh Huy. Có lẽ hai người sẽ kết hôn, hoặc có lẽ sẽ chia tay vì gia đình, nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc Đinh Minh Huy sẽ ngủ với người phụ nữ khác, mà người phụ nữ này còn lớn hơn cô mười tuổi.
“Thanh Lan, tớ biết cô ta. Cô ta là quản lý của anh ấy, lần trước tớ từng gặp bọn họ ăn cơm cùng nhau. Năm ngoái, trong buổi tiệc hằng năm của công ty, Đinh Minh Huy và cô ta đã cùng tham gia. Cậu nói xem bọn họ đã yêu nhau lâu rồi, Đinh Minh Huy chỉ đang lừa tớ, hay là…” Phương Đồng không nói được nữa, bây giờ lòng cô như miếng thịt bị người ta băm nát trên thớt.
“Thanh Lan, tớ nên làm gì đây?” Phương Đồng lặng yên rơi nước mắt. Cô ấy thế này còn khiến người khác đau lòng hơn vừa rồi. Ánh mắt của Thẩm Thanh Lan trở nên lạnh lẽo, cô không ngờ một người trông thành thật như Đinh Minh Huy lại có thể bắt cá hai tay.
“Cậu định thế nào?” Thẩm Thanh Lan hỏi. Người ngoài như cô không tiện nhúng tay vào chuyện thế này.
“Thanh Lan, tớ muốn chia tay. Chỉ nghĩ đến việc anh ta lên giường với một người phụ nữ khác sau lưng tớ, có lẽ còn không phải lần đầu tiên là tớ lại thấy ghê tởm.”
“Cậu hãy cứ theo lòng mình mà làm.”
“Nhưng tim tớ đau quá! Thanh Lan, bọn tớ yêu nhau gần bốn năm rồi, hơn một tháng trước anh ấy còn nói với bố mẹ tớ rằng sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn với tớ, tốt với tớ cả đời, nhưng bây giờ…” Phương Đồng ôm ngực, ở đó như bị ai lấy dao đâm vào, máu chảy đầm đìa.
Thẩm Thanh Lan ôm lấy Phương Đồng, “Có một số việc, nên dứt khoát thì phải dứt khoát. Bây giờ dứt khoát còn hơn cả đời đau khổ, đau dài không bằng đau ngắn. Tớ không nói, chắc cậu cũng hiểu.”
Cái ôm ấm áp cũng không làm nóng được trái tim Phương Đồng. Lúc này, cô chỉ cảm thấy mình như đang rơi xuống vực sâu.
Thẩm Thanh Lan chưa từng trải qua chuyện này nên không biết an ủi con gái khi thất tình thế nào, chỉ ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng.
Lúc Phương Đồng rời khỏi nhà Thẩm Thanh Lan thì mưa đã tạnh. Thủ đô sau mưa xuân, không khí cũng mang nhiều hơi thở của sự sống, thế nhưng Phương Đồng chỉ thấy rét lạnh. Cô vừa ra đến cổng của khu nhà đã thấy Đinh Minh Huy đứng ở nơi đó chờ. Quần áo ướt nhẹp, chẳng biết đã chờ ở đó bao lâu rồi.
Buổi sáng khi bị Phương Đồng bắt gặp, Đinh Minh Huy cũng cuống cuồng. Nhìn Phương Đồng chạy đi, anh ta vội vàng nhặt quần áo mặc lên người đuổi theo, nhưng lại không thấy bóng dáng cô đâu. Anh ta gọi điện cho Phương Đồng thì di động tắt, đến công ty thì cô không đi làm. Anh ta lại không biết nhà Phương Đồng ở đâu, hình như là gần nhà Thẩm Thanh Lan. Dù sao anh ta cũng đã từng đến đây đón Phương Đồng, vì vậy anh ta bèn đến đây thử vận may, không ngờ gặp được cô thật.
“Đồng Đồng.” Đinh Minh Huy trông thấy Phương Đồng thì liền chạy đến đón. Phương Đồng lại như hốt hoảng, lùi ra sau một bước, “Anh đừng qua đây.”
Đinh Minh Huy luống cuống đứng tại chỗ, “Đồng Đồng, em nghe anh giải thích. Chuyện không như em nghĩ đâu.”
Sắc mặt Phương Đồng tái nhợt, cô lạnh lùng nhìn Đinh Minh Huy, “Không phải như tôi nghĩ, vậy thì là thế nào? Anh định nói là anh không lên giường với cô ta, hay là anh bị ép? Đinh Minh Huy, có phải tôi rất dễ lừa, nên bây giờ anh vẫn còn muốn gạt tôi đúng không?” Như nhớ đến cảm giác buồn nôn khi mở cửa phòng ngủ ra, Phương Đồng cảm thấy dạ dày như cuộn trào.
“Đồng Đồng, em nghe anh giải thích. Chuyện không phải như em nghĩ đâu. Hôm qua anh uống say, không hiểu sao cô ấy lại ở nhà anh, anh không lừa em mà.” Mặt Đinh Minh Huy tái nhợt, chẳng biết do lạnh hay vì ánh mắt Phương Đồng nhìn anh ta.
“Đinh Minh Huy, tôi đã từng nói, thế giới tình cảm của Phương Đồng tôi không chứa được sự lừa dối, chứ đừng nói là phản bội. Chuyện giữa chúng ta kết thúc rồi. Từ nay về sau, đường anh anh đi, đường tôi tôi đi.” Phương Đồng quyết liệt nói.
Vẻ mặt Đinh Minh Huy rất khó coi, nhìn Phương Đồng bằng ánh mắt không thể tin nổi, “Đồng Đồng, em muốn chia tay với anh sao?”
Vẻ mặt Phương Đồng vô cảm, “Phải. Đinh Minh Huy, tôi sẽ không bao giờ yêu anh nữa.”
“Ai là người ngoài? Cô ấy là vợ của tôi, là em dâu chị, nếu nói ra thì chị mới là người ngoài.” Lý Dũng cũng không chịu thua.
Thẩm Hi Đồng cười lạnh, “Được, được lắm, hai người là người một nhà. Được, bây giờ cho mày hai lựa chọn, hoặc là để cô ta biến đi, hoặc là mày và cô ta cùng cút. Nếu trong vòng mười phút hai người không cút ra ngoài thì tôi sẽ gọi điện cho cảnh sát, báo có người tự tiện xông vào nhà dân, để họ đuổi hết các người ra ngoài.”
“Chị có thể thử, để xem cuối cùng ai mới là người bị đuổi đi.” Lý Dũng ra vẻ lợn chết sợ gì nước sôi. Thẩm Hi Đồng nghiến răng, nhưng lại không dám làm gì, cô ta vừa xuất viện, không muốn lại phải vào đó ngay.
Cô ta thở phì phò ngồi xuống sô-pha, lạnh lùng trừng Lý Dũng, “Trả lại phòng cho tao, nếu không sau này mày đừng hòng có được một xu. Bây giờ thanh danh của tao không tốt nhưng tiền vẫn ở trong tay tao, chắc chắn nhiều hơn của mày. Nếu mày không trả lại cũng được thôi, cùng lắm thì tao đi, chỗ này cho các người. Không có tiền của tao, để xem các người sống được mấy ngày.”
Kinh tế chính là tử huyệt của cả nhà họ Lý. Bọn họ không có thu nhập, chỉ sống nhờ Thẩm Hi Đồng, dù có cô ta đã giúp Lý Dũng tìm được công việc là làm bảo vệ, nhưng chút tiền này còn chưa đủ để cậu ta tiêu.
Hôm trước, cậu ta trộm trang sức của Thẩm Hi Đồng đem đi bán được mấy vạn, đưa Tiểu Lệ đi chơi hai ngày đã tiêu hết hơn phân nửa. Lý Dũng dù ngang ngược hỗn hào nhưng vẫn hiểu được tình hình trước mắt, định thỏa hiệp thì lại bị Tiểu Lệ nhéo mạnh vào eo, lườm cậu ta.
Lý Dũng ăn đau kêu oai oái, nhìn Điền Thúy Phương, “Mẹ, mẹ xem chị ta keo kiệt thế nào kìa! Tiểu Lệ đang mang thai, bác sĩ đã nói phải để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, phòng của chị ta tốt nhất nhà, chẳng lẽ không nhường cho Tiểu Lệ ở được sao?”
Điền Thúy Phương khó xử, hết nhìn Thẩm Hi Đồng rồi lại nhìn Tiểu Lệ, cuối cùng vẫn thiên vị con trai. Dù sao trong bụng Tiểu Lệ vẫn đang có cháu của bà ta.
“Hi Đồng à, bây giờ Tiểu Lệ đang có bầu, phải nghỉ ngơi thật tốt, con xem có được không?”
“Không được, hoặc bảo cô ta biến đi, hoặc các người đều cút hết đi.” Dù sao thanh danh của cô ta đã tệ như vậy, nhà họ Thẩm còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô ta, Thẩm Hi Đồng giờ đã là bình nứt không sợ bể.
“Chẳng phải chỉ là một căn phòng thôi sao, ồn ào cái gì chứ.” Lý Đại Đầu đi ra khỏi phòng, bất mãn nhìn qua Điền Thúy Phương. Ông ta đã nghe thấy tiếng cãi nhau ở bên ngoài từ lâu. Đứa con gái này từ lúc mới sinh ra đã chọc tức ông ta, bây giờ về nhà còn không chịu yên tĩnh, “Hi Đồng, phòng con để cho Tiểu Lệ ở, con ở cái phòng nhỏ kia. Chỉ là chỗ ngủ thôi, con là chị, có gì mà không nhường được.”
Thẩm Hi Đồng cười lạnh, “Có phải mấy người vẫn chưa hiểu ai mới là chủ nhân của cái nhà này không? Giờ tôi đổi ý rồi. Tất cả các người cút ra ngoài cho tôi. Các người đừng hòng ở cái nhà này nữa, cút ngay lập tức! Nếu không cút thì tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi các người ra ngoài.”
Lý Dũng là người nóng nảy, nghe cô ta nhắc lại thì nổi đóa, “Cái gì gọi là nhà của chị, nhà này ghi tên chị à, rõ ràng là nhà của nhà họ Thẩm. Chị nghĩ chị vẫn là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Thẩm chắc? Bây giờ chị chỉ là người bị nhà họ Thẩm đuổi đi mà còn dám xem thường bọn tôi? Còn không nhìn lại mình xem còn có cái thá gì nữa không?”
Lý Dũng mắng chửi rất khó nghe, càng mắng càng hăng. Lý Đại Đầu và Điền Phương Thúy hoàn toàn không ngăn cản. Lý Đại Đầu còn ra vẻ con trai nói đúng. Điền Thúy Phương chỉ co cổ đứng bên cạnh, không dám ho he gì, nhưng Tiểu Lệ thì lại khác.
“Lý Dũng, anh khoan đã, khoan đã.”
Lý Dũng đang mắng hăng say, nghe thấy Tiểu Lệ nói thì quay sang, “Vợ, sao thế?”
Tiểu Lệ nhíu mày, “Anh vừa mới nói nhà này là của nhà họ Thẩm? Chẳng phải anh nói phòng này là của chị anh, qua một thời gian ngắn nữa sẽ sang tên cho anh sao?”
Lý Dũng giật thót. Thôi xong, vừa rồi cậu ta mắng hăng say quá nên lỡ lời. Cậu ta tức giận trừng Thẩm Hi Đồng đang tức điên, cười nói, “Vợ à, em nghe lầm rồi, nhà này là của nhà họ Thẩm cho chị anh, đứng tên chị anh. Sau này hai đứa mình kết hôn thì nhà này sẽ chuyển sang tên anh, làm phòng cưới cho bọn mình.”
Thẩm Hi Đồng nghe vậy thì cơn tức trong lòng tắt ngúm như bị giội một chậu nước lạnh. Cô ta lạnh lùng nhìn Tiểu Lệ, “Cô bị bọn họ lừa rồi, nhà này là của nhà họ Thẩm chứ không phải của tôi, bọn họ lừa cô đấy.”
“Mày im đi.” Lý Đại Đầu gào lên với Thẩm Hi Đồng, “Tiểu Lệ, dù bây giờ nhà này là của nhà họ Thẩm, nhưng bên đó đã cho Hi Đồng rồi. Nơi đây sau này sẽ là phòng cưới của con và Tiểu Dũng, chỉ cần hai đứa kết hôn thì nhà này sẽ có tên của con.”
Tiểu Lệ không phải kẻ ngu, nghe đến đó thì cũng đã hiểu mình bị mấy người nhà Lý Dũng lừa gạt. Cô ta trợn mắt, chống nạnh, “Mấy người giỏi lắm, dám lừa cả tôi. Tôi vất vả sinh cháu trai cho nhà họ Lý mấy người, gả cho đứa con trai không có bản lĩnh gì của các người, vậy mà các người lại làm thế với tôi! Mấy người là đồ lừa đảo, tôi không muốn sống nữa, tôi muốn bỏ đứa bé này đi. Lý Dũng, chúng ta chia tay, ngay lập tức.”
Tiểu Lệ ra vẻ muốn đánh vào bụng mình. Điền Thúy Phương nhìn thấy thế thì hoảng hốt, vội vàng ôm eo Tiểu Lệ, cú đánh khá mạnh liền rơi trên người bà ta khiến bà ta kêu toáng lên, nhưng bà ta cũng chẳng quan tâm đến đau đớn gì nữa, “Tiểu Lệ, con đừng xúc động thế. Đây dù sao cũng là con của con, con đừng nhẫn tâm bỏ nó như thế.”
Tiểu Lệ cười lạnh, “Ngay cả nhà cũng không có, sau này tôi sinh nó ra ngay cả chỗ ở cũng không có, vậy thì sinh ra làm gì, để sau này ăn trấu nuốt rơm chịu khổ cùng nhà bà à? Còn không bằng đừng sinh nó ra.”
Lý Đại Đầu cả đời quen sống theo lối gia trưởng, trọng nam khinh nữ, từ khi Điền Thúy Phương gả cho ông ta thì vẫn luôn nghe lời ông ta, đâu có đanh đá như Tiểu Lệ. Ông ta trừng mắt, “Mày xem mày là loại đàn bà kiểu gì? Lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó. Mày gả cho con tao thì là người của con tao, bây giờ có cả con rồi mà còn muốn chia tay, bỏ con, người như mày còn gọi là đàn bà chắc.”
Tiểu Lệ cũng không phải là Điền Thúy Phương, tính tình cô ả chua ngoa đanh đá, lúc trước vừa ý Lý Dũng cũng chỉ vì ngoại hình cậu ta không tồi, chơi đùa thôi cũng được, ai ngờ lại có bầu.
Trước đó, Tiểu Lệ vốn đã muốn bỏ đứa bé này đi rồi. Không ngờ chuyện này bị vợ chồng họ Lý này biết được. Bọn họ xin cô ả đừng bỏ con đi, còn nói với cô ả rằng Thẩm Hi Đồng là chị của Lý Dũng, đã mua một ngôi nhà nhỏ ở thành phố cho cậu ta, chỉ cần cô ả đồng ý kết hôn với Lý Dũng, sinh đứa bé này ra thì ngôi nhà này sẽ mang tên cô ta.
Ban đầu cô ả không tin, nhưng sau đó Thẩm Hi Đồng còn mở họp báo tuyên bố trước công chúng. Lý Dũng nhân lúc Thẩm Hi Đồng vắng mặt thì đưa cô ta đến xem nhà, Tiểu Lệ đương nhiên là phải tin.
Tiểu Lệ là trẻ mồ côi, ngoại hình cũng coi là xinh đẹp, học hết lớp 10 đã bỏ học. Từ bé cô ả đã len lỏi giữa cánh đàn ông, hy vọng có thể bám vào người có tiền, ở thành phố, có nhà riêng. Bây giờ cơ hội đưa đến trước mặt, cô ả đương nhiên phải bám lấy.
Không ngờ kết quả là cô ả lại bị cả nhà này lừa.
Lý Đại Đầu quát lên, Tiểu Lệ cũng chẳng sợ, ai bảo trong bụng cô ả có kim bài miễn chết chứ! Chỉ cần có cục thịt này ở đây thì người nhà họ Lý chẳng dám động đến cô ả.
“Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn phải để ý tam tòng tứ đức chứ? Tôi nói này ông già, ông có bệnh không hả? Tôi và Lý Dũng còn chưa kết hôn, chỉ là anh tình tôi nguyện, bây giờ tôi không thích nữa thì chia tay, đứa bé trong bụng tôi cũng không cần nữa, Lý Dũng nhà ông thích thì tìm người khác mà sinh.”
“Tiểu Lệ, đừng mà. Chúng ta yêu nhau lâu như vậy rồi, sao có thể nói chia tay là chia tay chứ? Dù bây giờ ngôi nhà này còn chưa phải của anh, nhưng chị anh có tiền, chị ta muốn mua bao nhiêu biệt thự trong thành phố mà chẳng được. Anh sẽ bảo chị ta mua cho chúng ta một ngôi nhà mới, còn to hơn cái này.” Lý Dũng ôm eo Tiểu Lệ, không cho cô ả đi. Cậu ta rất thích Tiểu Lệ, cho dù Tiểu Lệ có cãi lại ba cậu ta, nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng bằng Tiểu Lệ.
Lý Đại Đầu muốn bế cháu, nhưng bây giờ cháu ông ta vẫn đang ở trong bụng người ta. Hơn nữa, dù bây giờ Tiểu Lệ có con thì vẫn chưa đăng ký kết hôn với Lý Dũng, chưa tính là vợ chồng. Lý Đại Đầu muốn dạy dỗ con dâu cũng danh không chính ngôn không thuận. Thấy Thẩm Hi Đồng ngồi một bên xem trò vui, ông ta liền trút hết cơn giận lên đầu cô ta.
“Mày, đi mua nhà cho em mày, ghi tên nó và Tiểu Lệ vào, coi như quà kết hôn mày tặng cho em trai, tiền mừng thì không cần.” Lý Đại Đầu thản nhiên nói, Thẩm Hi Đồng liền bật cười.
“Ha ha. Các người đừng mơ tưởng nữa, tiền của tôi sẽ không chia cho các người dù chỉ một xu.”
Tiểu Lệ nghe vậy thì trợn mắt, vung tay đánh Lý Dũng, “Anh chính là một kẻ lừa đảo, lừa thân thể lừa trái tim, bây giờ lại còn không muốn chịu trách nhiệm đúng không? Tôi nói cho anh biết, không có nhà thì đừng hòng có đứa con này.”
Lý Đại Đầu thấy con trai bị như thế thì đâu thể ngồi yên được, muốn tiến lên kéo Tiểu Lệ ra nhưng lại sợ động vào đứa bé trong bụng cô ta. Ông ta nôn nóng quay vòng vòng, trông thấy Điền Thúy Phương thì thét lên, “Bà chết rồi sao? Còn không vào mà kéo ra đi.”
Điền Thúy Phương vội vàng bước đến kéo người. Thẩm Hi Đồng hứng thú đứng xem, quả nhiên cái tiết mục chó cắn chó này mới là trò vui mắt nhất.
Lý Đại Đầu thấy cô ta cười thì giận điên lên, ném gạt tàn thuốc vào Thẩm Hi Đồng, nhưng cô ta đã phòng bị trước nên né được.
“Lý Đại đầu, ông dám động tay động chân nữa xem, tôi sẽ báo cảnh sát ngay đấy!”
“Ông mày dạy con gái thì cảnh sát có đến đây cũng vô dụng.” Thấy Thẩm Hi Đồng dám trốn, Lý Đại Đầu rút dây lưng đánh mạnh lên người cô ta, không hề nể nang.
Trong phút chốc, nhà họ Lý đã loạn cào cào cả lên!
***
Sáng sớm, Thẩm Thanh Lan thức dậy đã thấy bên ngoài đang mưa như trút nước, không ra ngoài chạy bộ buổi sáng được. Cô ở nhà làm bữa sáng rồi vẽ tranh. Vì chuyện của Sở Vân Dung nên đã lâu cô không cầm bút, hiếm khi được ở nhà một mình nên muốn vẽ một bức, nhưng đang vẽ thì lại nghe chuông điện thoại vang lên trong phòng khách, là bảo vệ khu nhà gọi, nói là có người tìm cô.
Thẩm Thanh Lan ngờ vực, ai tìm cô thì sẽ đều gọi thẳng cho cô, “Ai tìm tôi?”
Bảo vệ nhìn thoáng qua cô gái, nói một cái tên, đôi mắt Thẩm Thanh Lan hơi chớp, “Tôi biết rồi, tôi ra ngay.”
Thẩm Thanh Lan chưa từng thấy Phương Đồng nhếch nhác như vậy, cả người ướt sũng, đôi mắt đỏ hoe, hồn bay phách lạc. Cô bèn gọi một tiếng, “Phương Đồng.”
Phương Đồng nhìn thấy Thẩm Thanh Lan, còn chưa nói gì thì nước mắt đã rơi. Thẩm Thanh Lan thở dài, kéo cô vào dưới ô, “Vào nhà đã.”
Vào nhà, Thẩm Thanh Lan xả nước trong phòng tắm rồi đẩy Phương Đồng vào, “Đừng nói gì vội, tắm nước nóng trước.” Vừa rồi cô chạm vào da Phương Đồng, cảm thấy lạnh buốt.
Phương Đồng đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho nước xả lên đầu mình, cũng không cởi quần áo ra. Thẩm Thanh Lan tìm một bộ quần áo chưa mặc, gõ cửa phòng tắm, “Phương Đồng, mình đặt quần áo ở cửa, cậu tắm xong thì thay nhé.”
Người bên trong không nói gì, Thẩm Thanh Lan đợi một lát, lại gọi thêm một câu nhưng vẫn không nghe thấy cô ấy trả lời.
Nửa tiếng sau, thấy Phương Đồng vẫn chưa đi ra, Thẩm Thanh Lan mở cửa phòng xông vào, chỉ thấy cô ấy ngồi dưới vòi hoa sen, vẻ mặt đờ đẫn.
Thẩm Thanh Lan tức giận tắt vòi, kéo Phương Đồng dậy, “Phương Đồng, cậu đang làm gì thế?” Cô nâng cằm cô ấy lên, để cô ấy nhìn mình.
Ánh mắt Phương Đồng vô hồn, bị giọng nói lạnh tanh của Thẩm Thanh Lan kéo lại lý trí. Chợt, cô ôm Thẩm Thanh Lan rồi gào khóc, cứ như muốn khóc nát cả tâm can, cực kỳ đau lòng, tuyệt vọng.
Thẩm Thanh Lan mặc cho cô ấy ôm, mãi đến khi tiếng khóc nhỏ dần thì cô mới lấy khăn tắm bọc lấy người Phương Đồng, “Thay đồ trước đã.”
Lần này Phương Đồng rất nghe lời, thay quần áo, ngồi trên sô-pha, không nói lời nào.
Thẩm Thanh Lan rót cho Phương Đồng một cốc nước ấm, đặt trước mặt cô ấy, “Bây giờ có thể nói cho tớ nghe đã xảy ra chuyện gì được chưa?”
Phương Đồng im lặng một lúc lâu mới nói, “Đinh Minh Huy có người khác rồi.” Vừa dứt lời, nước mắt cô lại rơi xuống.
Thẩm Thanh Lan hơi sững lại, nhìn Phương Đồng, “Cậu nhìn thấy tận mắt?”
Phương Đồng gật đầu, “Thanh Lan, tớ không muốn chia tay với anh ấy, chỉ muốn cho nhau thời gian suy nghĩ, nhưng mà anh ấy lại…”
Lúc này, Thẩm Thanh Lan mới biết rằng lúc cô đang lo lắng việc trong nhà thì Phương Đồng lại xảy ra nhiều chuyện như thế.
Bởi vì lời đồn trong công ty mà quan hệ của Phương Đồng và Đinh Minh Huy rất căng thẳng. Sau này, nhờ sự xuất hiện của Ôn Hề Dao, mà Thẩm Quân Dục cũng đã cảnh cáo nên lời đồn cũng lắng xuống. Nhưng vì Đinh Minh Huy không tin tưởng Phương Đồng nên hai người đã chiến tranh lạnh rất lâu.
Mấy hôm trước là sinh nhật Lý Bác Minh, Phương Đồng ăn cơm với anh ấy. Đinh Minh Huy tận mắt nhìn thấy Phương Đồng cười cười nói nói với một người đàn ông xa lạ, còn ngồi lên xe của người đó. Sau đó hai ngày, Đinh Minh Huy lại bắt gặp Lý Bác Minh và cả nhà Phương Đồng ăn cơm cùng nhau.
“Lý Bác Minh là con trai của bạn bố tớ, mấy hôm trước sinh nhật anh ấy, không có ai đi ăn cùng. Sau đó ba mẹ tớ biết thì mời anh ấy ăn cơm, ai ngờ trong lúc ăn lại gặp phải Đinh Minh Huy. Tớ có giải thích nhưng anh ấy lại không nghe, bọn tớ đã cãi nhau ầm ĩ.”
“Đinh Minh Huy sao lại ở đó?” Thẩm Thanh Lan nghi ngờ. Chỉ ra ngoài ăn một bữa cơm mà lại gặp phải, đúng là khéo quá.
Phương Đồng lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe, sưng húp, “Tớ không biết, hôm đó bọn tớ cãi nhau to lắm.”
Thậm chí Phương Đồng còn nói chia tay, nhưng Đinh Minh Huy không đồng ý. Sau đó hai người lại chiến tranh lạnh, mỗi lần Phương Đồng muốn tìm Đinh Minh Huy nói chuyện thì anh ta lại tránh mặt. Nhưng sáng nay, Phương Đồng đột nhiên nhận được tin nhắn của Đinh Minh Huy, nói anh ta bị sốt, hỏi Phương Đồng có thể đến thăm hay không.
Phương Đồng nghĩ Đinh Minh Huy ở thủ đô một mình, ốm cũng không có ai chăm sóc thì mềm lòng. Cô đi mua thuốc cảm rồi bắt xe đến chỗ ở của Đinh Minh Huy.
Dù chưa từng đến đây nhưng Phương Đồng có chìa khóa nhà Đinh Minh Huy. Vừa dùng chìa khóa mở cửa, cô đã trông thấy một đôi giày cao gót của phụ nữ ở cửa, trái tim Phương Đồng như chùng xuống.
Đinh Minh Huy ở một mình, diện tích nhà không lớn, ngoài một phòng khách nhỏ thì là phòng ngủ. Phương Đồng nhìn vào cửa phòng ngủ, đột nhiên muốn quay đầu bỏ đi.
Trong lòng có giọng nói bảo cô nên đi ngay, nhưng có một giọng nói khác lại bảo cô nên mở cánh cửa kia ra.
Phương Đồng cũng từng nghĩ đến tương lai của cô và Đinh Minh Huy. Có lẽ hai người sẽ kết hôn, hoặc có lẽ sẽ chia tay vì gia đình, nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc Đinh Minh Huy sẽ ngủ với người phụ nữ khác, mà người phụ nữ này còn lớn hơn cô mười tuổi.
“Thanh Lan, tớ biết cô ta. Cô ta là quản lý của anh ấy, lần trước tớ từng gặp bọn họ ăn cơm cùng nhau. Năm ngoái, trong buổi tiệc hằng năm của công ty, Đinh Minh Huy và cô ta đã cùng tham gia. Cậu nói xem bọn họ đã yêu nhau lâu rồi, Đinh Minh Huy chỉ đang lừa tớ, hay là…” Phương Đồng không nói được nữa, bây giờ lòng cô như miếng thịt bị người ta băm nát trên thớt.
“Thanh Lan, tớ nên làm gì đây?” Phương Đồng lặng yên rơi nước mắt. Cô ấy thế này còn khiến người khác đau lòng hơn vừa rồi. Ánh mắt của Thẩm Thanh Lan trở nên lạnh lẽo, cô không ngờ một người trông thành thật như Đinh Minh Huy lại có thể bắt cá hai tay.
“Cậu định thế nào?” Thẩm Thanh Lan hỏi. Người ngoài như cô không tiện nhúng tay vào chuyện thế này.
“Thanh Lan, tớ muốn chia tay. Chỉ nghĩ đến việc anh ta lên giường với một người phụ nữ khác sau lưng tớ, có lẽ còn không phải lần đầu tiên là tớ lại thấy ghê tởm.”
“Cậu hãy cứ theo lòng mình mà làm.”
“Nhưng tim tớ đau quá! Thanh Lan, bọn tớ yêu nhau gần bốn năm rồi, hơn một tháng trước anh ấy còn nói với bố mẹ tớ rằng sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn với tớ, tốt với tớ cả đời, nhưng bây giờ…” Phương Đồng ôm ngực, ở đó như bị ai lấy dao đâm vào, máu chảy đầm đìa.
Thẩm Thanh Lan ôm lấy Phương Đồng, “Có một số việc, nên dứt khoát thì phải dứt khoát. Bây giờ dứt khoát còn hơn cả đời đau khổ, đau dài không bằng đau ngắn. Tớ không nói, chắc cậu cũng hiểu.”
Cái ôm ấm áp cũng không làm nóng được trái tim Phương Đồng. Lúc này, cô chỉ cảm thấy mình như đang rơi xuống vực sâu.
Thẩm Thanh Lan chưa từng trải qua chuyện này nên không biết an ủi con gái khi thất tình thế nào, chỉ ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng.
Lúc Phương Đồng rời khỏi nhà Thẩm Thanh Lan thì mưa đã tạnh. Thủ đô sau mưa xuân, không khí cũng mang nhiều hơi thở của sự sống, thế nhưng Phương Đồng chỉ thấy rét lạnh. Cô vừa ra đến cổng của khu nhà đã thấy Đinh Minh Huy đứng ở nơi đó chờ. Quần áo ướt nhẹp, chẳng biết đã chờ ở đó bao lâu rồi.
Buổi sáng khi bị Phương Đồng bắt gặp, Đinh Minh Huy cũng cuống cuồng. Nhìn Phương Đồng chạy đi, anh ta vội vàng nhặt quần áo mặc lên người đuổi theo, nhưng lại không thấy bóng dáng cô đâu. Anh ta gọi điện cho Phương Đồng thì di động tắt, đến công ty thì cô không đi làm. Anh ta lại không biết nhà Phương Đồng ở đâu, hình như là gần nhà Thẩm Thanh Lan. Dù sao anh ta cũng đã từng đến đây đón Phương Đồng, vì vậy anh ta bèn đến đây thử vận may, không ngờ gặp được cô thật.
“Đồng Đồng.” Đinh Minh Huy trông thấy Phương Đồng thì liền chạy đến đón. Phương Đồng lại như hốt hoảng, lùi ra sau một bước, “Anh đừng qua đây.”
Đinh Minh Huy luống cuống đứng tại chỗ, “Đồng Đồng, em nghe anh giải thích. Chuyện không như em nghĩ đâu.”
Sắc mặt Phương Đồng tái nhợt, cô lạnh lùng nhìn Đinh Minh Huy, “Không phải như tôi nghĩ, vậy thì là thế nào? Anh định nói là anh không lên giường với cô ta, hay là anh bị ép? Đinh Minh Huy, có phải tôi rất dễ lừa, nên bây giờ anh vẫn còn muốn gạt tôi đúng không?” Như nhớ đến cảm giác buồn nôn khi mở cửa phòng ngủ ra, Phương Đồng cảm thấy dạ dày như cuộn trào.
“Đồng Đồng, em nghe anh giải thích. Chuyện không phải như em nghĩ đâu. Hôm qua anh uống say, không hiểu sao cô ấy lại ở nhà anh, anh không lừa em mà.” Mặt Đinh Minh Huy tái nhợt, chẳng biết do lạnh hay vì ánh mắt Phương Đồng nhìn anh ta.
“Đinh Minh Huy, tôi đã từng nói, thế giới tình cảm của Phương Đồng tôi không chứa được sự lừa dối, chứ đừng nói là phản bội. Chuyện giữa chúng ta kết thúc rồi. Từ nay về sau, đường anh anh đi, đường tôi tôi đi.” Phương Đồng quyết liệt nói.
Vẻ mặt Đinh Minh Huy rất khó coi, nhìn Phương Đồng bằng ánh mắt không thể tin nổi, “Đồng Đồng, em muốn chia tay với anh sao?”
Vẻ mặt Phương Đồng vô cảm, “Phải. Đinh Minh Huy, tôi sẽ không bao giờ yêu anh nữa.”
Tác giả :
Cửu Mạch Ly