Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 177: Thân phận được phơi bày
Từ khi Thẩm Thanh Lan trở về nhà họ Thẩm, ngoại trừ biểu hiện là người thông minh trên phương diện học tập ra thì những mặt khác đều rất bình thường, chứ chưa nói đến chuyện so sánh với Thẩm Hi Đồng.
Mỗi lần nhìn thấy Thẩm Thanh Lan thờ ơ xa cách, còn Thẩm Hi Đồng ưu tú, trong lòng Sở Vân Dung thật ra rất áy náy. Bà không dám đối mặt với con gái ruột của mình, càng không dám nghĩ nếu như Thẩm Thanh Lan không bị bắt cóc thì có phải cũng ưu tú như Thẩm Hi Đồng hay không.
Sở Vân Dung nhìn tranh vẽ của con gái trên sân khấu, trong lòng càng cảm thấy phức tạp. Thẩm Khiêm nhìn thoáng qua vợ mình, lặng lẽ thở dài. Không phải ông không biết vướng mắc của vợ, chuyện năm đó thật sự không thể tính hoàn toàn là do bà làm sai, nếu như nghiêm túc tính ra thì nguyên nhân khiến Thẩm Thanh Lan bị bọn buôn người lừa bắt đi chính là do ông.
Nhưng ông vẫn luôn không dám nói chân tướng của chuyện này cho Sở Vân Dung biết, sợ bà không thể chấp nhận được, sợ bà vì thế mà oán hận ông, cũng sợ cái nhà này sẽ tan tành.
Nhìn Thẩm Thanh Lan ở trên sân khấu, Thẩm Hi Đồng đến bây giờ vẫn không chịu tin cô chính là Lãnh Thanh Thu. Nhưng sâu trong lòng cô ta lại có một giọng nói đang mách bảo cô ta rằng Thẩm Thanh Lan chính là Lãnh Thanh Thu, suy nghĩ này khiến cô ta suýt nữa không thể khống chế nổi mà bước lên sân khấu lôi Thẩm Thanh Lan xuống.
Trên sân khấu, Thẩm Thanh Lan đã hoàn thành bức tranh, cùng lúc đó, Lãnh Thanh Thu giả cũng đặt bút vẽ xuống.
Cô ta nhìn thoáng qua bức tranh của Thẩm Thanh Lan, đôi mắt lóe lên, nhưng vẻ mặt lại không có biểu cảm gì.
Có mấy chuyên gia ở đó đi lên giám định tác phẩm của hai người, lúc thì lắc đầu, lúc thì gật đầu, lông mày đều cau chặt lại, cứ như đang gặp phải một vấn đề hết sức khó khăn, phức tạp nào đó.
Ngoại trừ mấy chuyên gia giám định này, những người vây xem đều không đi lên mà chỉ vây xung quanh sân khấu để ngắm hai bức tranh.
Tranh Thẩm Thanh Lan vẽ là mặt trời mọc trên đại dương bao la, đa phần là biển cả thần bí mà nguy hiểm, mà trên mặt biển, bầu trời còn chưa sáng, một vệt đỏ xuất hiện chiếu rọi nửa bầu trời, xua tan bóng tối đang bao trùm lên nhân gian. Khoảng đỏ đó trông rất ấm áp, khiến người ta không nhịn được muốn đưa tay chạm vào. Dưới góc phải bức tranh là chữ ký của Lãnh Thanh Thu.
Lãnh Thanh Thu giả cũng vẽ biển cả, chỉ là trên biển sóng lớn cuộn trào, sóng dữ cuồn cuộn, trên mặt biển xuất hiện một cánh tay. Trên bãi cát, cách mặt biển không xa có mấy người đang đứng, vẻ mặt đầy vẻ bối rối, rõ ràng chỉ cần duỗi tay là có thể nắm được bàn tay đó để cứu người đang chìm dưới nước lên, thế nhưng không có một ai hành động.
Thẩm Thanh Lan và Lãnh Thanh Thu giả đều bình tĩnh ngồi một bên, mặc cho mấy người đó bình luận bức tranh.
Một lát sau, mấy người đó mới rời khỏi chỗ hai bức tranh.
“Thế nào, rốt cuộc ai mới là thật?” Đã có người không chờ đợi nổi mà hỏi.
Một họa sĩ hơi lớn tuổi bước ra, vuốt chòm râu hoa râm, lắc đầu, không nói lời nào.
“Ôi chao, cái lắc đầu này là có ý gì, rốt cuộc ai là thật, ai là giả?” Khán giả bắt đầu nôn nóng vò đầu bứt tai. Những người đến triển lãm tranh này đều có hiểu biết về Lãnh Thanh Thu, còn có không ít fan hâm mộ của cô.
Biết thần tượng của mình bị người khác giả mạo, fan hâm mộ dĩ nhiên lòng nóng như lửa đốt.
Ông già tóc hoa râm họ Tưởng, được mọi người gọi là “thầy Tưởng”, là nhân vật được mọi người kính trọng trong giới họa sĩ, cũng có không ít học trò tâm đắc. Thật ra lần này ông đến triển lãm tranh của Lãnh Thanh Thu là do được mời.
“Thầy Tưởng, ngài có thể nhìn ra trong hai bức tranh này, rốt cuộc bức nào là thật, bức nào là giả không?” Người lúc đầu lên tiếng, đồng thời cũng là người đề nghị vẽ tranh để chứng minh thân phận hoạ sĩ nói, cũng hỏi thay tiếng lòng của người xem.
Có không ít người phụ họa gật đầu. Đúng vậy, đừng chỉ lắc đầu, tuyên bố đáp án đi.
Ánh mắt Tưởng lão tiên sinh lướt qua Thẩm Thanh Lan và Lãnh Thanh Thu giả, rồi lại liếc nhìn mấy người đã cùng giám định với ông, gật đầu rồi mới chậm rãi nói.
“Cả hai bức tranh này đều vẽ rất đẹp, có thể nói là tài năng xuất chúng trong thế hệ họa sĩ trẻ tuổi hiện nay. Mà nét vẽ của hai người cũng rất tương tự nhau, nhìn bằng mắt thật sự khó phân thật giả.”
Ông dừng một chút rồi nói, “Chúng ta đều biết tranh của Lãnh Thanh Thu luôn giỏi thể hiện về mặt âm u của sự vật, nhưng phong cách vẽ tranh của Thẩm tiểu thư không giống phong cách vẽ của Lãnh Thanh Thu trước đây...” Lời còn chưa dứt, hình như mọi người đã đoán được ý nói phía sau.
“Không ngờ đường đường là thiên kim nhà họ Thẩm lại làm cái chuyện giả mạo người khác này, thật đúng là không ngờ.” Đã có người nói với giọng điệu khinh thường.
“Ban đầu tôi còn rất thích cô ấy, nhất là sau khi video cứu người được tung lên, tôi còn xem cô ấy như nữ thần, không ngờ lại là loại người thế này. Có khi nào video lúc trước cũng là giả chăng?” Có người bắt đầu nghi ngờ.
“Không thể nào, chuyện đó được đưa lên tin thời sự, tôi cảm thấy chuyện đó là thật.” Cũng có người bảo vệ.
“Thôi đi, ai biết được, với gia thế của nhà họ Thẩm, cho dù là video giả mà nói là thật thì cũng có người tin. Chúng ta đều biết nhân phẩm của Tưởng lão tiên sinh, ông ấy cũng là tiền bối trong giới họa sĩ. Ông ấy nói là giả thì dĩ nhiên là giả rồi. Tôi thấy cái cô thiên kim nhà họ Thẩm này muốn nổi tiếng đến điên rồi.”
Cũng có mấy người không đồng ý với lời giải thích, “Ai bảo Tưởng lão tiên sinh nói thì nhất định là như vậy? Gần đây, phong cách vẽ tranh của Lãnh Thanh Thu cũng đã thay đổi rồi, tranh của Thẩm tiểu thư vẽ rõ ràng càng phù hợp với phong cách bây giờ của Lãnh Thanh Thu hơn. Mắt mấy người đều bị sao vậy, không nhìn ra hả?”
Lời nói vừa được nói ra thì lại có nhiều tiếng chất vấn dậy lên, ồn ào cãi lại người bảo vệ Thẩm Thanh Lan.
Nghe mọi người xung quanh bàn tán, vẻ mặt người nhà họ Thẩm đều rất khó coi. Nhất là Thẩm Quân Dục, nghe người khác bàn luận về em gái mình như thế thì suýt nữa đã xông lên đánh nhau với mấy người đó. Anh ấy hung dữ nhìn mấy người đang nói hăng say nhất, ghi nhớ khuôn mặt của mấy người đó lại.
Mặc dù vẻ mặt Thẩm Hi Đồng tỏ ra khó coi, nhưng nhìn kỹ thì sẽ phát hiện trong mắt cô ta chứa đầy sự vui mừng trên nỗi đau của người khác, ngay cả tâm trạng hồi hộp ban đầu cũng bình tĩnh lại. Cô ta nhìn Thẩm Thanh Lan trên sân khấu, khóe miệng cười khẽ. Thẩm Thanh Lan, để xem lần này cô có thể xử lý như thế nào.
Thẩm Thanh Lan lại không có biểu cảm gì, cứ như không thấy không nghe ánh mắt khinh bỉ và lời nói chói tai của mọi người xung quanh, ngay cả Lãnh Thanh Thu giả cũng không có biểu cảm gì đặc biệt.
“Nhưng mà...” Tưởng lão tiên sinh lại lên tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, “Tôi vẫn luôn quan tâm đến Lãnh Thanh Thu nên hiểu rất rõ cách vẽ của cô ấy. Tôi tin rằng chư vị ở đây chắc hẳn cũng có người biết, thật ra phong cách vẽ tranh của Lãnh Thanh Thu gần đây đã có sự thay đổi.”
Có người gật đầu phụ họa, đúng thế, ai nói phong cách vẽ của Lãnh Thanh Thu đã hình thành thì không thể thay đổi chứ?
“Mặc dù vị tiểu thư này vẽ cũng rất đẹp, nhưng chúng tôi vẫn cho rằng Thẩm tiểu thư mới thật sự là Lãnh Thanh Thu.” Tưởng lão tiên sinh nói dứt khoát.
Nụ cười trên mặt Lãnh Thanh Thu giả cuối cùng cũng biến mất. Cô ta đứng dậy, nhìn Tưởng lão tiên sinh, “Tưởng lão tiên sinh, ngài là tiền bối, cũng là người mà tôi vẫn luôn kính trọng và tán thưởng. Theo lý mà nói, tôi phải gọi ngài một tiếng thầy. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là ngài có thể tùy tiện phủ nhận tôi. Đúng là gần đây, phong cách vẽ tranh của tôi có sự thay đổi, thế nhưng không thể nói bức tranh này không vẽ theo sự thay đổi đó thì chứng tỏ tôi không phải là Lãnh Thanh Thu. Ngài được coi là người có uy tín nhất trong giới họa sĩ, thậm chí chỉ cần một câu của ngài đã có thể quyết định vận mệnh của một họa sĩ. Tôi hy vọng ngài có thể thận trọng.”
Lời nói này nghe có vẻ hợp lý, nhưng lại đang chỉ trích Tưởng lão tiên sinh ăn nói lung tung, hoàn toàn không có bằng chứng rõ ràng để chứng minh cô ta không phải Lãnh Thanh Thu.
Cả đời này, đây là lần đầu tiên Tưởng lão tiên sinh bị người khác chỉ trích như vậy, vẻ mặt ông hơi khó coi. Nhưng ông dù gì cũng là nhân vật được mọi người trong giới kính trọng, nên vẫn có sự khoan dung, không tranh luận với cô ta mà chỉ nói ra sự thật, “Quả thật cô bắt chước thật sự rất giống, thậm chí đã đạt đến trình độ thật giả lẫn lộn, nhưng cô có một chỗ sơ sót, chính là nét bút thất bại duy nhất của cô.”
Ông nói “duy nhất”, có thể thấy Lãnh Thanh Thu giả đã đạt đến trình độ bắt chước thế nào. Ngay cả Thẩm Thanh Lan cũng tò mò nhìn Tưởng lão tiên sinh, ông thật sự đã nhìn ra?
“Điều gì?” Giả Lãnh Thanh Thu vô thức hỏi lại.
Tưởng lão tiên sinh chỉ vào góc phải bên dưới tranh của Thẩm Thanh Lan vẽ, “Chính là chỗ ký tên này.”
Lãnh Thanh Thu giả chau mày, cảm thấy ông già này đang nói hươu nói vượn. Lúc trước chỗ cô ta bắt chước Thẩm Thanh Lan giống nhất chính là chữ ký này. Cô ta tự nhận bất cứ chỗ nào cũng có thể xảy ra vấn đề, nhưng không thể là chữ ký được.
Có phóng viên thông minh quay camera vào ngay vị trí ký tên của hai bức tranh, phóng viên khác không cướp được thời cơ thì bóp cổ tay thở dài, vừa đứng một bên cảm thán đồng nghiệp quá xảo trá, vừa nhắm ống kính vào Thẩm Thanh Lan và Lãnh Thanh Thu giả.
Tưởng lão tiên sinh chỉ vào vị trí ký tên, từ tốn nói, “Lãnh Thanh Thu viết chữ có một thói quen, khi cô ấy viết tên của mình thì sẽ viết liên tục, nhưng thường hay quên nét móc cuối cùng, bởi vì đây là ký tên nên có rất nhiều người cũng không chú ý tới.”
Ông vừa nói vậy, trong mắt Thẩm Thanh Lan liền hiện ý cười. Không ngờ vị tiên sinh này thật sự phát hiện ra, cô còn tưởng rằng phải tự mình đứng ra vạch trần điểm này chứ.
Tưởng lão tiên sinh vừa nói ra, lập tức có người so sánh chữ ký, dễ dàng phát hiện không chỉ có trong bức tranh này. Ở đây là triển lãm tranh của Lãnh Thanh Thu nên dĩ nhiên có không ít tác phẩm của cô vẽ trước đó. Nếu cẩn thận so sánh, ai đúng ai sai, chỉ liếc qua là thấy ngay.
Ánh mắt mọi người nhìn Lãnh Thanh Thu giả lập tức thay đổi.
“Không ngờ khuôn mặt xinh đẹp như thế mà lại làm loại chuyện không biết xấu hổ thế này.”
“Đâu chỉ là không biết xấu hổ, quả thật là vô sỉ, chuyên làm mấy chuyện thấp hèn, nếu là tôi thì chắc chắn sẽ không dám xuất hiện trước mặt người khác. Nhưng mà cô ta thì hay rồi, không chỉ xuất hiện mà còn trả đũa, nói Thẩm tiểu thư giả mạo cô ta.” Người mới vừa rồi còn chỉ trích Thẩm Thanh Lan lập tức chĩa mũi nhọn vào Lãnh Thanh Thu giả.
“Tôi đã nói thân phận Thẩm tiểu thư như vậy sẽ không làm loại chuyện thế này đâu. Vậy mà các người không tin tôi.” Người vừa rồi bảo vệ Thẩm Thanh Lan bây giờ lại tỏ vẻ kiêu ngạo, dáng vẻ tôi biết sẽ như thế này mà.
Lãnh Thanh Thu giả làm sao biết mình lại thua ngay điểm không thể nào thế này. Sự thật đã bị lộ, có giải thích nữa cũng chỉ dư thừa, mà cô ta cũng không có ý định giải thích. Thấy sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về bức tranh, cô ta bèn lén lút rời khỏi hiện trường.
Mọi chuyện kết thúc quá nhanh, cô ta vốn cho rằng Daniel và Lãnh Thanh Thu hoàn toàn không có chứng cứ, cho dù bị vạch trần thì cũng không có bất cứ cách nào. Vậy mà mọi chuyện lại phát triển vượt xa khỏi dự liệu của cô ta.
Đến chỗ hẻo lánh không người chú ý, Lãnh Thanh Thu giả gọi một cuộc điện thoại, “Tôi bị vạch trần rồi... Xin lỗi... Lần này là do tôi làm không tốt.”
Không biết người bên kia điện thoại đã nói gì, sắc mặt Lãnh Thanh Thu giả lập tức tái mét, tay cầm điện thoại run nhè nhẹ, không giấu được vẻ hoảng sợ trong mắt. Hình như cô ta muốn van xin, nhưng có lẽ biết van xin cũng không có bất cứ tác dụng gì, cuối cùng chỉ đành vâng một tiếng.
Trước khi đi, cô ta nhìn thoáng qua cô gái được mọi người vây quanh trên sân khấu ở phía xa, khuôn mặt tuyệt đẹp cũng không hề tỏ ra vui mừng vì được mọi người công nhận, vẫn lạnh lùng như vậy.
Thẩm Thanh Lan, tôi sẽ nhớ kỹ cô. Tôi vô cùng chờ mong cuộc gặp mặt lần sau của chúng ta.
Ở một quốc gia xa xôi, trong phòng ngủ của một tòa trang viên xa hoa, người đàn ông kia ném điện thoại trong tay đi, nâng ly rượu trên bàn uống một ngụm. Chất lỏng màu hồng dính trên môi người nọ, hắn lè lưỡi liếm liếm, nhếch môi nở nụ cười tàn nhẫn, mắt lóe lên, “Tiểu Thất, em vẫn khiến lòng anh say mê như thế.”
***
Ở khu vực triển lãm tranh, đến khi mọi người hoàn hồn từ trong kinh sợ thì Lãnh Thanh Thu giả sớm đã biến mất không còn tăm tích.
Ở đây có rất nhiều ký giả, sau khi phản ứng kịp thì nhao nhao đòi phỏng vấn Thẩm Thanh Lan. Cô nhìn thoáng qua Daniel, anh ta lập tức hiểu ý, đi đến ngăn trước mặt Thẩm Thanh Lan.
“Các vị ký giả, xin hãy nghe tôi nói. Thanh Thu nhà chúng tôi là một người kín tiếng, bình thường cũng không thích xuất hiện trước ống kính, lần này cũng vì bất đắc dĩ. Đây là triển lãm tranh đầu tiên của Thanh Thu, trọng điểm nên là tranh của cô ấy, mọi người nói có đúng không?”
Lời này không có gì sai.
Phóng viên có thể tới đây đều là người tài giỏi, hiển nhiên hiểu rõ ý Daniel, nháo nhào bày tỏ lần này bọn họ đưa tin sẽ viết thật hay, ống kính cũng chuyển sang tranh trong sảnh triển lãm.
“Lan Lan, em giấu kỹ quá đó, ngay cả người nhà của mình mà cũng giấu giếm. Em nói xem, nếu như lần này không xuất hiện một cô gái lòng dạ đen tối, em còn định giấu mọi người đến chừng nào?” Thẩm Quân Dục đi tới, trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Lan, tỏ vẻ hung dữ nhưng lại không che giấu được vẻ vui mừng và kiêu hãnh trong mắt.
Thẩm Hi Đồng cũng đi đến, không mặn không nhạt nói, “Thanh Lan đúng là che giấu kỹ quá đấy. Em đã sớm biết cô ta là giả, vậy sao lúc trước cô ta đến nhà chơi, em lại không vạch trần?”
Mắc dù Thẩm Hi Đồng đã hoàn hồn sau khi biết Thẩm Thanh Lan chính là Lãnh Thanh Thu, nhưng sau khi suy nghĩ rõ ràng, lửa giận trong lòng cô ta bỗng nhiên bùng lên. Nhất là khi nghĩ đến chuyện lúc trước cô ta khoe khoang mình và Lãnh Thanh Thu có quan hệ tốt thế nào, thân mật bao nhiêu trước mặt Thẩm Thanh Lan. Bây giờ ngẫm lại, không chừng lúc đó Thẩm Thanh Lan còn khinh bỉ trong lòng, có lẽ còn cười nhạo cô ta.
Điều khiến cho cô ta không chịu nổi chính là Thẩm Thanh Lan ban đầu chỉ có thành tích tốt, dung mạo xinh đẹp, những mặt khác đều kém xa cô ta. Nhưng bây giờ thì sao? Lúc cô ta còn chưa nổi danh thì cô đã sớm là họa sĩ trẻ tuổi được mọi người biết đến, thậm chí tác phẩm còn đạt được giải thưởng quốc tế, danh tiếng vang xa cả trong lẫn ngoài nước. Còn cô ta thì sao, cùng lắm cũng chỉ có chút tên tuổi ở Thủ đô, hoàn toàn không có tư cách để so sánh với Thẩm Thanh Lan.
Sự thật bày ra trước mắt như vậy khiến Thẩm Hi Đồng nghiến răng. Thẩm Thanh Lan, rõ ràng cô đã có một gia thế tốt như thế, vì sao còn muốn cướp đi ánh hào quang thuộc về tôi?
“Thẩm Hi Đồng, em nói bậy bạ gì đó?” Thẩm Quân Dục sa sầm mặt, nhìn Thẩm Hi Đồng với ánh mắt rét lạnh.
Mặc dù anh ấy cũng trách Thẩm Thanh Lan giấu giếm người nhà, nhưng câu nói quái gở của Thẩm Hi Đồng khiến trong lòng anh ấy cực kỳ không thoải mái.
Thẩm lão gia đi đến, đúng lúc nghe thấy câu Thẩm Hi Đồng nói, đôi mắt liền tối sầm xuống, “Hi Đồng.”
Thẩm Hi Đồng bắt gặp ánh mắt của Thẩm lão gia, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt không tán thành của Sở Vân Dung sau lưng Thẩm lão gia thì bỗng nhiên giật mình trong lòng, rồi lạnh cả người, hơi cúi đầu xuống, “Cháu xin lỗi, ông nội.”
Thẩm lão gia không nhìn cô ta mà nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, ôn hòa nói, “Lan Lan, đi xem tranh cháu vẽ với ông nội đi?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, tiến lên dìu Thẩm lão gia, Phó Hoành Dật đi cạnh bên còn lại của ông. Trước khi đi, Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nhìn Thẩm Hi Đồng, vừa bị dạy dỗ mà đã quên nhanh như vậy?
Thẩm Hi Đồng trông thấy ánh mắt Thẩm Thanh Lan, nhớ tới chuyện trong phòng ngủ tối hôm đó, trong mắt hiện vẻ sợ hãi.
“Ông nội, cháu xin lỗi vì đã giấu mọi ngươi lâu như vậy.” Thẩm Thanh Lan nhỏ giọng nói.
Thẩm lão gia mỉm cười lắc đầu vỗ tay cháu gái, “Cháu ưu tú như thế, ông kiêu ngạo còn không kịp, sao lại trách cứ cháu chứ? Bây giờ ông lại có thêm một vốn liếng khác để khoe khoang với mấy lão già đó rồi.”
Thẩm Thanh Lan nghe vậy liền mỉm cười. Ông nội luôn cực kỳ bao dung cô.
Thẩm lão gia dừng chân trước một bức tranh, nhìn thấy người trong tranh thì vẻ mặt hơi giật mình, trong mắt hiện vẻ đau thương. Thẩm Thanh Lan ngước nhìn lên thì nhận ra bức tranh này vẽ Thẩm lão thái và Thẩm lão gia, hai người tóc bạc trắng dắt tay nhau tản bộ trong vườn hoa, ánh trời chiều kéo bóng lưng bọn họ dài thật dài.
Ngày vẽ là năm ngoái, sau khi Thẩm lão thái xuất viện. Lúc vẽ xong, cô vốn định đưa tranh cho ông bà nội xem, nhưng sau đó bà nội qua đời, trong lòng Thẩm Thanh Lan đau khổ nên không nhớ đến bức tranh này, ai ngờ lại bị Daniel mang đến triển lãm tranh.
“Ông nội.” Thẩm Thanh Lan không biết nên nói gì, mặc dù vẻ đau thương trong mắt Thẩm lão gia biến mất rất nhanh, nhưng cô vẫn thấy được, biết Thẩm lão gia đang nhớ tới bà nội đã qua đời.
Thẩm lão gia cười cười, nhìn hai người dắt tay tản bộ trong tranh, ánh mắt dịu dàng, “Lan Lan, chờ triển lãm kết thúc, bức tranh này có thể tặng cho ông không?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Vâng, bức tranh này chính là vẽ cho ông bà.”
“Cháu vẽ rất đẹp, nếu bà cháu có thể nhìn thấy bức tranh này thì nhất định sẽ rất vui vẻ.” Thẩm lão gia nói, bình thường ông không thích chụp ảnh, vì thế ảnh chụp chung với vợ lại càng ít. Sau khi vợ qua đời, ông còn hối hận vì việc đó. Bây giờ nhìn thấy bức tranh này, trong lòng ông cũng được an ủi ít nhiều.
Uyển Uyển, cháu gái của chúng ta rất xuất sắc, tôi nghĩ còn xuất sắc hơn bà. Bà ở trên trời nhìn thấy, có phải cũng rất vui mừng không?
“Hi Đồng, vừa rồi con quá đáng rồi.” Thẩm Khiêm nghiêm túc, lạnh nhạt mở miệng.
Thẩm Hi Đồng cúi đầu, “Ba, con xin lỗi, con vừa rồi chỉ là kích động quá thôi. Thanh Lan biết rõ cô gái đó là giả, thế nhưng lại không nói cho con biết, khiến con cứ như một kẻ ngốc...” Giọng nói cô ta rất tủi thân, thậm chí còn hơi nghẹn ngào.
Thẩm Khiêm khẽ thở dài, “Hi Đồng, ở đây dù gì cũng là nơi đông người, có lời gì không thể để về đến nhà rồi nói sao? Nơi này còn có nhiều ký giả truyền thông như thế, nếu để người khác quay được thì còn ra thể thống gì?”
Ống rất ít trách cứ con cái, nhưng hành vi hôm nay của Thẩm Hi Đồng khiến ông rất tức giận. Người bình thường ôn hòa, khi nóng giận mới khiến người khác sợ hãi nhất. Trong lòng Thẩm Hi Đồng lạnh đi, lại một lần nữa nhận thức rõ ràng sự chênh lệch giữa cô ta và Thẩm Thanh Lan, không nhịn được mà nghĩ, nếu đổi lại là Thẩm Thanh Lan thì Thẩm Khiêm có tức giận như vậy hay không?
Cô ta nghĩ, chắc là không đâu.
Thẩm Khiêm dĩ nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Thẩm Hi Đồng, thấy cô ta nhận sai thì trong lòng cũng bớt tức giận, “Con đi về trước đi. Đợi lát nữa, ba và mẹ con sẽ về.”
Thẩm Hi Đồng khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Thẩm Khiêm, trong mắt hiện vẻ không thể tin được, “Ba?” Ông đang đuổi cô ta đi sao?
“Đồng Đồng, nghe lời, về trước đi.” Sở Vân Dung cũng nói. Bà biết hai đứa con gái không hòa thuận với nhau, thậm chí nguyên nhân việc không hòa thuận này phần lớn là do bà. Thẩm Hi Đồng do một tay bà nuôi nấng, tâm tư của nó bà có thể hiểu ít nhiều. Để tránh Thẩm Hi Đồng mất lí trí gây ra chuyện gì, bây giờ nên để nó về trước là tốt nhất.
Chỉ là hành động này trong mắt Thẩm Hi Đồng lại hoàn toàn thay đổi. Mắt cô ta rưng rưng, nhìn qua Thẩm Khiêm và Sở Vân Dung, nói nhỏ một câu ‘con biết rồi’, sau đó cúi đầu nhanh chóng ra ngoài.
Thẩm Khiêm nhíu mày, Sở Vân Dung vỗ tay chồng, “Được rồi, Đồng Đồng vẫn là một đứa trẻ mà.”
Thẩm Khiêm không đồng ý nhìn vợ, “Nó đã không còn nhỏ nữa, Thanh Lan còn nhỏ hơn nó mấy tuổi. Vân Dung, em không nên dung túng nó như thế.”
Vẻ mặt Sở Vân Dung cứng đờ, lại nghe Thẩm Khiêm nói tiếp, “Dáng vẻ vừa rồi của nó không phù hợp với thân phận thiên kim nhà họ Thẩm. Nếu để người ngoài nhìn thấy, người ta chỉ nói nhà họ Thẩm đối đãi con nuôi và con ruột khác nhau, bồi dưỡng con ruột thì ưu tú nhưng lại cố ý dạy đứa con nuôi không nên thân.”
“Không đến mức nghiêm trọng như vậy. Đồng Đồng chỉ là hơi trẻ con thôi mà.” Sở Vân Dung giải thích.
Thẩm Khiêm cũng không nói gì với vợ nữa, ở đây cũng không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, có một số việc chưa hẳn trong lòng bà đã không rõ.
“Trong lòng em hiểu là được rồi, ngày thường anh đều ở quân khu, chuyện trong nhà đều phải dựa vào em, vất vả cho em rồi.” Thẩm Khiêm không quên an ủi vợ.
Sở Vân Dung thấy cảm động, mặc dù ẩn ý trong lời chồng vừa nói là trách cứ bà, nhưng ông vẫn luôn quan tâm bà. Suy cho cùng cũng là do bà không giáo dục tốt Thẩm Hi Đồng, trong lòng cũng âm thầm suy nghĩ, cách giáo dục của bà với Thẩm Hi Đồng có phải có chỗ nào không đúng không.
Hai vợ chồng không đi tìm Thẩm lão gia mà tự đi xem triển lãm tranh.
Tuy Thẩm Khiêm là quân nhân nhưng cũng rất có kiến thức. Về mặt nghệ thuật, ông có hiểu biết của riêng mình, nếu không thì lúc trước đã chẳng thể ở bên Sở Vân Dung. Ban đầu, ông đã rất yêu thích tranh của Lãnh Thanh Thu rồi, bây giờ khi biết Lãnh Thanh Thu chính là con gái mình, lúc nhìn những bức tranh này lại càng cảm thấy đẹp.
Sở Vân Dung và Thẩm Khiêm một người thưởng thức, một người thì nghe mọi người xung quanh bàn luận nói nhỏ với nhau, đều khen ngợi Thẩm Thanh Lan, trong lòng Sở Vân Dung rất phức tạp, không thể nói rõ là cảm giác gì.
“Không ngờ Thẩm tiểu thư còn trẻ vậy mà đã vẽ tranh giỏi như thế, không biết đã kế nghiệp thầy nào?” Một giọng nói già nua truyền đến từ bên cạnh, Thẩm Thanh Lan dừng chân nhìn lại, thì ra là Tưởng lão tiên sinh.
“Thầy Tưởng, hôm nay cảm ơn thầy.” Thẩm Thanh Lan nói với giọng khiêm tốn lễ độ, lẽ ra Tưởng lão tiên sinh sẽ không xuất hiện trong buổi triển lãm tranh này, là do cô đã bảo Daniel đứng ra mời đến đây.
Chuyện này muốn kết luận chắc chắn thì nhất định phải có người có địa vị và uy tín đứng ra khiến tất cả mọi người tin tưởng và nghe theo. Tưởng lão tiên sinh là họa sĩ nổi tiếng được mọi người kính trọng nhất trong giới họa sĩ, cộng thêm cách làm người của ông nổi tiếng công chính nghiêm minh, rõ ràng chính là lựa chọn tốt nhất.
May mà quan hệ cá nhân giữa Tưởng lão tiên sinh và Daniel cũng coi như không tệ, người bình thường muốn mời được ông không phải là chuyện dễ dàng.
Tưởng lão tiên sinh chào hỏi Thẩm lão gia trước, “Nghe kể sự tích của Thẩm lão tướng quân đã lâu, nhưng trước giờ chưa có duyên gặp mặt, không ngờ lại gặp nhau trong trường hợp thế này.”
Mặc dù Thẩm lão gia trước đó có nghe nói đến danh tiếng của Tưởng lão tiên sinh nhưng cũng chưa từng gặp ông ấy. Lại nói, năm nay Tưởng lão tiên sinh đã hơn chín mươi tuổi, gần trăm tuổi rồi, còn lớn hơn ông một chút.
“Tưởng lão tiên sinh khách sáo rồi, chuyện hôm nay may có tiên sinh.” Thái độ của Thẩm lão gia rất ôn hòa.
Nếp nhăn trên mặt Tưởng lão tiên sinh đã rất sâu, khi cười lên lại càng sâu hơn, “Tôi chỉ nói thật thôi, cháu gái này của ông được bồi dưỡng rất tốt, quả thật là hậu sinh khả úy.”
Nhắc đến Thẩm Thanh Lan, Thẩm lão gia lại càng kiêu ngạo. Đứa cháu gái này quả thật là niềm tự hào của ông, “Tôi xấu hổ không dám nhận, Lan Lan lúc còn nhỏ đã rời khỏi nhà nhiều năm, có thể ưu tú, thành công như thế này đều do nỗ lực của nó.”
Hầu hết mọi người trong tầng lớp này đều biết chuyện của nhà họ Thẩm, Tưởng lão tiên sinh dĩ nhiên cũng biết rõ, “Thẩm tiểu thư quả thật rất ưu tú.”
“Thầy Tưởng, nếu không chê thì gọi cháu là Thanh Lan là được rồi.” Thẩm Thanh Lan lên tiếng, khóe môi cong lên thành nụ cười.
Tưởng lão tiên sinh nghe vậy thì ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Lan tràn đầy sự tán thưởng.
Đã gặp nhau thì hiển nhiên sẽ ngắm tranh triển lãm cùng nhau. Tranh trưng bày ở đây đều do Daniel lấy từ Thẩm Thanh Lan, cũng tự mình đảm bảo nên dĩ nhiên toàn bộ đều là hàng thật.
“Thanh Lan, bức tranh ‘cứu rỗi’ của cháu đâu?” Tưởng lão tiên sinh hỏi.
“Cứu rỗi” là tác phẩm đỉnh cao vừa nhận được giải thưởng lớn quốc tế của Lãnh Thanh Thu, cũng là tác phẩm chủ đạo trong buổi triển lãm tranh lần này.
Thật ra Thẩm Thanh Lan cũng không biết “cứu rỗi” ở đâu, tất cả cách bố trí trong triển lãm tranh lần này đều do một tay Daniel phụ trách, trước giờ cô chưa từng hỏi đến.
Nhìn xung quanh thấy phía trước có không ít người, trong lòng cô đoán chính là chỗ đó. Lúc đến nơi, quả nhiên có không ít người vây xung quanh, còn có ký giả truyền thông giơ máy ảnh lên chụp.
Bọn họ nhìn thấy Thẩm Thanh Lan tới thì đều lui ra chừa một lối đi, chắc là trước đó đã đánh tiếng trước nên không có ai chụp hình bọn họ, điều này khiến cho Thẩm Thanh Lan yên tâm. Cô không quan trọng, nhưng Phó Hoành Dật không thích hợp xuất hiện trước mặt mọi người.
Tưởng lão tiên sinh không lạ gì với tác phẩm này, ông đã xem ảnh chụp mấy lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy tranh thật. Bất kể là bố cục, bút pháp hay là về mặt biểu đạt tình cảm đều quả thực là tốt nhất, có thể nhận được giải thưởng cũng coi như rất xứng đáng.
“Hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý, xã hội bây giờ đều là của những người trẻ tuổi các cháu.” Tưởng lão tiên sinh tán thưởng, vẻ yêu thích đều lộ rõ trên mặt.
Sau khi Phó Hoành Dật nhìn tranh vẽ thì liền không dời mắt. Tuy vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng anh đã có sóng cuộn mãnh liệt. Anh lẳng lặng nhìn bức tranh, trong đầu bất giác nhớ tới hình ảnh cô tự ôm mình chìm vào bóng tối, không ăn không uống sau khi Thẩm lão thái qua đời.
Anh nắm chặt tay Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan nghiêng đầu, nhìn anh mỉm cười, rồi nắm chặt tay anh.
Xem hết toàn bộ tranh triển lãm thì đã quá trưa. Mọi người đến chỗ gần đó ăn cơm, bao gồm cả Tưởng lão tiên sinh.
Cơm nước xong xuôi, cả nhà họ Thẩm về nhà trước. Phó Hoành Dật đưa chìa khóa xe cho Thẩm Quân Dục, anh và Thẩm Thanh Lan còn muốn ở lại thêm một lát.
“Lát nữa hai người về bằng cách nào?” Thẩm Quân Dục nhận chìa khóa xe rồi hỏi.
“Chúng tôi tự đón xe về.” Phó Hoành Dật nói.
Đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, Phó Hoành Dật nhìn Thẩm Thanh Lan, cô đã nói muốn ở lại thêm một lúc để cho anh xem một thứ, “Em muốn cho anh xem cái gì?”
“Một món quà.” Thẩm Thanh Lan nói, nghĩ đoạn lại bổ sung thêm, “Xem như tặng quà năm mới cho anh.”
Phó Hoành Dật tò mò, đi theo Thẩm Thanh Lan quay về sảnh triển lãm lần nữa. Cô cho anh xem một bức tranh, trên sườn núi đầy hoa tươi nở rộ, một nam một nữ nhìn nhau đầy tình cảm. Chỉ cần liếc một chút, Phó Hoành Dật đã nhận ra hai người chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt đó chính là anh và cô.
“Đây là món quà mà em muốn tặng cho anh?” Giọng của Phó Hoành Dật dịu dàng, ánh mắt nhìn cô dịu dàng như nước.
Thẩm Thanh Lan bị anh nhìn như thế thì hơi mất tự nhiên, nhẹ nhàng gật đầu, “Lúc đầu định sau khi kết thúc triển lãm tranh sẽ tặng cho anh.”
Nếu không phải ở đây quá nhiều người, sợ cô không thích thì anh thật sự muốn cho cô một cái ôm. Phó Hoành Dật nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý liền đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô.
Anh nói nhỏ vào tai cô, “Cảm ơn vợ, anh rất thích món quà này.”
Tai Thẩm Thanh Lan ửng hồng, thấy không có ai chú ý đến chỗ này nên hơi yên tâm nói, “Chúng ta đi thôi.”
Phó Hoành Dật gật đầu, hai người liền đi về. Lúc đi ngang qua một bức tranh, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Thẩm Thanh Lan dừng bước.
“Nhan Tịch.” Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Nhan Tịch đang xem bức tranh trước mặt, vẻ mặt rối rắm, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Thẩm Thanh Lan thì giật nảy mình. Cô ấy nhẹ nhàng thở phào một hơi, lúc nhìn thấy cô thì nét mặt đầy vui vẻ, “Chị.”
“Sao chị lại ở đây?” Vẻ mặt Nhan Tịch đầy vẻ sùng bái, rõ ràng Phó Hoành Dật đứng bên cạnh Thẩm Thanh Lan, còn là cái người có hơi thở mạnh mẽ như vậy, nhưng trong mắt Nhan Tịch lại giống như không khí.
“Đến đây xem.” Thẩm Thanh Lan trả lời qua loa, cũng không nói triển lãm tranh này do chính cô tổ chức, nhìn biểu cảm của Nhan Tịch thì rõ ràng còn chưa biết cô chính là Lãnh Thanh Thu.
“Em đến lúc nào vậy?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
“Em vừa mới đến, lúc đầu em không muốn đi, nhưng anh trai em muốn tới đây xem, với lại ở nhà rất buồn chán nên em theo anh trai đến đây. Đúng rồi, chị, tối nay ăn cơm cùng tụi em đi, để anh trai em mời khách.”
Cô ấy vẫn rất mong chị gái mà mình thích ở bên anh mình.
Vẻ mặt Phó Hoành Dật tối sầm xuống, mặc dù không biết cô bé trước mặt là ai, nhưng từ đoạn đối thoại của bọn họ đã có thể đoán ra thân phận của cô ấy.
“Thanh Lan, chúng ta nên về nhà rồi, đã nói tối nay phải ăn cơm với ông nội.” Phó Hoành Dật lên tiếng.
Nhan Tịch lúc này mới nhìn thấy Phó Hoành Dật, “Ủa, chị, chú này là bạn của chị hả? Trông thật hung dữ.” Mặc dù Phó Hoành Dật rất điển trai, nhưng cô ấy cảm thấy người đàn ông này rất hung dữ, không thân thiện với mình.
Nghe thấy cách xưng hô của cô ấy, vẻ mặt Phó Hoành Dật càng đen hơn. Đây không phải lần đầu tiên anh bị người ta gọi là chú, nhưng người này gọi vợ anh là “chị” mà lại gọi anh là “chú” tức là có ý gì?
Chẳng lẽ trông anh rất già ư?
Ngài Phó từ trước đến nay vẫn không để ý đến tuổi tác của mình, bây giờ đã vì chuyện này mà để ý. Anh nhìn gương mặt Thẩm Thanh Lan, quả thật trẻ hơn anh rất nhiều.
Thẩm Thanh Lan cũng hơi xấu hổ, “Anh ấy là... chồng chị.”
“À, thì ra là…cái gì... chồng chị?” Giọng nói Nhan Tịch đột nhiên cao lên, vẻ mặt không thể tin được.
“Chị, chị... chị không nói đùa với em đấy chứ?” Cho dù trông thấy ánh mắt khẳng định của Thẩm Thanh Lan, Nhan Tịch vẫn không chịu tin. Đây là chị dâu duy nhất mà cô ấy hài lòng, vậy mà lại bị người khác bắt cóc, lại còn là một ông chú đáng sợ?
Nghe thấy cách xưng hô “chồng”, Phó Hoành Dật đã hài lòng, nỗi buồn phiền bởi vì chênh lệch tuổi tác quá nhiều với Thẩm Thanh Lan cũng tan thành mây khói.
Vẻ mặt Nhan Tịch không còn sức sống, “Chị, chẳng phải chị còn chưa tốt nghiệp ư? Sao lại kết hôn rồi?”
“Kết hôn gì?” Lúc Nhan Thịnh Vũ đi đến, đúng lúc nghe thấy mấy chữ cuối cùng của em gái.
Nhan Tịch nhìn anh trai nhà mình. Ai bảo lúc đầu anh không chịu chủ động, bây giờ thì hay rồi, vợ bị người khác cướp mất, anh đền chị dâu lại cho em!
Nhan Thịnh Vũ bị ánh mắt u oán của em gái nhìn mà thấy toàn thân run rẩy, “Có chuyện gì vậy?”
Nhan Tịch trừng mắt với anh ta một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận nói, “Không có gì.”
Nhan Thịnh Vũ tưởng cô ấy lại giở tính trẻ con, bèn cười cười không thèm để ý, rồi nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, “Bạn học Thẩm, đã lâu không gặp.”
Từ khi sóng gió chuyện bao nuôi ầm ĩ, Thẩm Thanh Lan gần như không xuất hiện trong trường học, lại thêm đại học năm tư cũng không thi cuối kỳ, tính ra thì đã hơn mấy tháng anh ta chưa từng gặp Thẩm Thanh Lan. Anh ta đã từng gọi điện thoại cho cô, nhưng cô không bắt máy. Biết cô không thích mình, Nhan Thịnh Vũ cũng không làm phiền cô nữa.
Lần này, có thể gặp lại ở triển lãm tranh đúng là trùng hợp. Đương nhiên, anh ta cũng vừa mới biết được Thẩm Thanh Lan chính là Lãnh Thanh Thu, trong lòng không khỏi cảm thấy bất ngờ.
“Xin chào.” Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói, xa cách rõ ràng.
Trong lòng Nhan Thịnh Vũ cảm thấy bất đắc dĩ, cũng không biết rốt cuộc mình đã làm gì khiến người ta chán ghét mà mỗi lần Thẩm Thanh Lan nhìn thấy anh ta giống như người xa lạ. Mỗi khi thấy bộ dạng vui vẻ của Nhan Tịch lúc nói chuyện điện thoại với cô, Nhan Thịnh Vũ không thể diễn tả được sự đố kị trong lòng, ghen tị em gái có thể có nhiều chủ đề để nói chuyện với Thẩm Thanh Lan.
Nhan Thịnh Vũ nhìn về phía Phó Hoành Dật, “Vị này là?”
Phó Hoành Dật khoác tay qua lưng Thẩm Thanh Lan, khẳng định chủ quyền của mình, “Tôi là chồng của Thanh Lan, Phó Hoành Dật.”
Vẻ mặt Nhan Thịnh Vũ lập tức cứng ngắc, dù gì cũng chỉ là chàng trai chưa trải qua sóng gió nên không biết cách che giấu tâm trạng của mình. Anh ta nhìn sang Thẩm Thanh Lan, hơi mất tự nhiên hỏi, “Bạn học Thẩm, em đã kết hôn rồi?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu khẳng định, “Ừ, đã kết hôn được mấy tháng rồi.”
“Chúc mừng, anh cũng không biết em kết hôn, hôm nào sẽ gửi lì xì cho em.” Nhan Thịnh Vũ nói xong câu đó lại cảm thấy như kiệt sức vậy.
“Cảm ơn.” Phó Hoành Dật nói, nở nụ cười nhạt, nhưng ánh mắt nhìn Nhan Thịnh Vũ hơi lạnh. Lúc trước có lời đồn nói Thẩm Thanh Lan bị bao nuôi, Nhan Thịnh Vũ chính là một trong những nhân vật chính trong đó. Ngài Phó tuy không tính toán với anh ta, nhưng cũng không có nghĩa là anh đã quên.
Nhan Thịnh Vũ không biết người đàn ông trước mặt, nhưng nghe anh tự giới thiệu thì ít nhiều cũng đoán được một chút. Thấy dáng vẻ Thẩm Thanh Lan ngoan ngoãn dựa vào lòng người đàn ông này, trong lòng anh ta bỗng nhiên tê rần, làm ánh mắt anh ta hơi rối loạn.
Mỗi lần nhìn thấy Thẩm Thanh Lan thờ ơ xa cách, còn Thẩm Hi Đồng ưu tú, trong lòng Sở Vân Dung thật ra rất áy náy. Bà không dám đối mặt với con gái ruột của mình, càng không dám nghĩ nếu như Thẩm Thanh Lan không bị bắt cóc thì có phải cũng ưu tú như Thẩm Hi Đồng hay không.
Sở Vân Dung nhìn tranh vẽ của con gái trên sân khấu, trong lòng càng cảm thấy phức tạp. Thẩm Khiêm nhìn thoáng qua vợ mình, lặng lẽ thở dài. Không phải ông không biết vướng mắc của vợ, chuyện năm đó thật sự không thể tính hoàn toàn là do bà làm sai, nếu như nghiêm túc tính ra thì nguyên nhân khiến Thẩm Thanh Lan bị bọn buôn người lừa bắt đi chính là do ông.
Nhưng ông vẫn luôn không dám nói chân tướng của chuyện này cho Sở Vân Dung biết, sợ bà không thể chấp nhận được, sợ bà vì thế mà oán hận ông, cũng sợ cái nhà này sẽ tan tành.
Nhìn Thẩm Thanh Lan ở trên sân khấu, Thẩm Hi Đồng đến bây giờ vẫn không chịu tin cô chính là Lãnh Thanh Thu. Nhưng sâu trong lòng cô ta lại có một giọng nói đang mách bảo cô ta rằng Thẩm Thanh Lan chính là Lãnh Thanh Thu, suy nghĩ này khiến cô ta suýt nữa không thể khống chế nổi mà bước lên sân khấu lôi Thẩm Thanh Lan xuống.
Trên sân khấu, Thẩm Thanh Lan đã hoàn thành bức tranh, cùng lúc đó, Lãnh Thanh Thu giả cũng đặt bút vẽ xuống.
Cô ta nhìn thoáng qua bức tranh của Thẩm Thanh Lan, đôi mắt lóe lên, nhưng vẻ mặt lại không có biểu cảm gì.
Có mấy chuyên gia ở đó đi lên giám định tác phẩm của hai người, lúc thì lắc đầu, lúc thì gật đầu, lông mày đều cau chặt lại, cứ như đang gặp phải một vấn đề hết sức khó khăn, phức tạp nào đó.
Ngoại trừ mấy chuyên gia giám định này, những người vây xem đều không đi lên mà chỉ vây xung quanh sân khấu để ngắm hai bức tranh.
Tranh Thẩm Thanh Lan vẽ là mặt trời mọc trên đại dương bao la, đa phần là biển cả thần bí mà nguy hiểm, mà trên mặt biển, bầu trời còn chưa sáng, một vệt đỏ xuất hiện chiếu rọi nửa bầu trời, xua tan bóng tối đang bao trùm lên nhân gian. Khoảng đỏ đó trông rất ấm áp, khiến người ta không nhịn được muốn đưa tay chạm vào. Dưới góc phải bức tranh là chữ ký của Lãnh Thanh Thu.
Lãnh Thanh Thu giả cũng vẽ biển cả, chỉ là trên biển sóng lớn cuộn trào, sóng dữ cuồn cuộn, trên mặt biển xuất hiện một cánh tay. Trên bãi cát, cách mặt biển không xa có mấy người đang đứng, vẻ mặt đầy vẻ bối rối, rõ ràng chỉ cần duỗi tay là có thể nắm được bàn tay đó để cứu người đang chìm dưới nước lên, thế nhưng không có một ai hành động.
Thẩm Thanh Lan và Lãnh Thanh Thu giả đều bình tĩnh ngồi một bên, mặc cho mấy người đó bình luận bức tranh.
Một lát sau, mấy người đó mới rời khỏi chỗ hai bức tranh.
“Thế nào, rốt cuộc ai mới là thật?” Đã có người không chờ đợi nổi mà hỏi.
Một họa sĩ hơi lớn tuổi bước ra, vuốt chòm râu hoa râm, lắc đầu, không nói lời nào.
“Ôi chao, cái lắc đầu này là có ý gì, rốt cuộc ai là thật, ai là giả?” Khán giả bắt đầu nôn nóng vò đầu bứt tai. Những người đến triển lãm tranh này đều có hiểu biết về Lãnh Thanh Thu, còn có không ít fan hâm mộ của cô.
Biết thần tượng của mình bị người khác giả mạo, fan hâm mộ dĩ nhiên lòng nóng như lửa đốt.
Ông già tóc hoa râm họ Tưởng, được mọi người gọi là “thầy Tưởng”, là nhân vật được mọi người kính trọng trong giới họa sĩ, cũng có không ít học trò tâm đắc. Thật ra lần này ông đến triển lãm tranh của Lãnh Thanh Thu là do được mời.
“Thầy Tưởng, ngài có thể nhìn ra trong hai bức tranh này, rốt cuộc bức nào là thật, bức nào là giả không?” Người lúc đầu lên tiếng, đồng thời cũng là người đề nghị vẽ tranh để chứng minh thân phận hoạ sĩ nói, cũng hỏi thay tiếng lòng của người xem.
Có không ít người phụ họa gật đầu. Đúng vậy, đừng chỉ lắc đầu, tuyên bố đáp án đi.
Ánh mắt Tưởng lão tiên sinh lướt qua Thẩm Thanh Lan và Lãnh Thanh Thu giả, rồi lại liếc nhìn mấy người đã cùng giám định với ông, gật đầu rồi mới chậm rãi nói.
“Cả hai bức tranh này đều vẽ rất đẹp, có thể nói là tài năng xuất chúng trong thế hệ họa sĩ trẻ tuổi hiện nay. Mà nét vẽ của hai người cũng rất tương tự nhau, nhìn bằng mắt thật sự khó phân thật giả.”
Ông dừng một chút rồi nói, “Chúng ta đều biết tranh của Lãnh Thanh Thu luôn giỏi thể hiện về mặt âm u của sự vật, nhưng phong cách vẽ tranh của Thẩm tiểu thư không giống phong cách vẽ của Lãnh Thanh Thu trước đây...” Lời còn chưa dứt, hình như mọi người đã đoán được ý nói phía sau.
“Không ngờ đường đường là thiên kim nhà họ Thẩm lại làm cái chuyện giả mạo người khác này, thật đúng là không ngờ.” Đã có người nói với giọng điệu khinh thường.
“Ban đầu tôi còn rất thích cô ấy, nhất là sau khi video cứu người được tung lên, tôi còn xem cô ấy như nữ thần, không ngờ lại là loại người thế này. Có khi nào video lúc trước cũng là giả chăng?” Có người bắt đầu nghi ngờ.
“Không thể nào, chuyện đó được đưa lên tin thời sự, tôi cảm thấy chuyện đó là thật.” Cũng có người bảo vệ.
“Thôi đi, ai biết được, với gia thế của nhà họ Thẩm, cho dù là video giả mà nói là thật thì cũng có người tin. Chúng ta đều biết nhân phẩm của Tưởng lão tiên sinh, ông ấy cũng là tiền bối trong giới họa sĩ. Ông ấy nói là giả thì dĩ nhiên là giả rồi. Tôi thấy cái cô thiên kim nhà họ Thẩm này muốn nổi tiếng đến điên rồi.”
Cũng có mấy người không đồng ý với lời giải thích, “Ai bảo Tưởng lão tiên sinh nói thì nhất định là như vậy? Gần đây, phong cách vẽ tranh của Lãnh Thanh Thu cũng đã thay đổi rồi, tranh của Thẩm tiểu thư vẽ rõ ràng càng phù hợp với phong cách bây giờ của Lãnh Thanh Thu hơn. Mắt mấy người đều bị sao vậy, không nhìn ra hả?”
Lời nói vừa được nói ra thì lại có nhiều tiếng chất vấn dậy lên, ồn ào cãi lại người bảo vệ Thẩm Thanh Lan.
Nghe mọi người xung quanh bàn tán, vẻ mặt người nhà họ Thẩm đều rất khó coi. Nhất là Thẩm Quân Dục, nghe người khác bàn luận về em gái mình như thế thì suýt nữa đã xông lên đánh nhau với mấy người đó. Anh ấy hung dữ nhìn mấy người đang nói hăng say nhất, ghi nhớ khuôn mặt của mấy người đó lại.
Mặc dù vẻ mặt Thẩm Hi Đồng tỏ ra khó coi, nhưng nhìn kỹ thì sẽ phát hiện trong mắt cô ta chứa đầy sự vui mừng trên nỗi đau của người khác, ngay cả tâm trạng hồi hộp ban đầu cũng bình tĩnh lại. Cô ta nhìn Thẩm Thanh Lan trên sân khấu, khóe miệng cười khẽ. Thẩm Thanh Lan, để xem lần này cô có thể xử lý như thế nào.
Thẩm Thanh Lan lại không có biểu cảm gì, cứ như không thấy không nghe ánh mắt khinh bỉ và lời nói chói tai của mọi người xung quanh, ngay cả Lãnh Thanh Thu giả cũng không có biểu cảm gì đặc biệt.
“Nhưng mà...” Tưởng lão tiên sinh lại lên tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, “Tôi vẫn luôn quan tâm đến Lãnh Thanh Thu nên hiểu rất rõ cách vẽ của cô ấy. Tôi tin rằng chư vị ở đây chắc hẳn cũng có người biết, thật ra phong cách vẽ tranh của Lãnh Thanh Thu gần đây đã có sự thay đổi.”
Có người gật đầu phụ họa, đúng thế, ai nói phong cách vẽ của Lãnh Thanh Thu đã hình thành thì không thể thay đổi chứ?
“Mặc dù vị tiểu thư này vẽ cũng rất đẹp, nhưng chúng tôi vẫn cho rằng Thẩm tiểu thư mới thật sự là Lãnh Thanh Thu.” Tưởng lão tiên sinh nói dứt khoát.
Nụ cười trên mặt Lãnh Thanh Thu giả cuối cùng cũng biến mất. Cô ta đứng dậy, nhìn Tưởng lão tiên sinh, “Tưởng lão tiên sinh, ngài là tiền bối, cũng là người mà tôi vẫn luôn kính trọng và tán thưởng. Theo lý mà nói, tôi phải gọi ngài một tiếng thầy. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là ngài có thể tùy tiện phủ nhận tôi. Đúng là gần đây, phong cách vẽ tranh của tôi có sự thay đổi, thế nhưng không thể nói bức tranh này không vẽ theo sự thay đổi đó thì chứng tỏ tôi không phải là Lãnh Thanh Thu. Ngài được coi là người có uy tín nhất trong giới họa sĩ, thậm chí chỉ cần một câu của ngài đã có thể quyết định vận mệnh của một họa sĩ. Tôi hy vọng ngài có thể thận trọng.”
Lời nói này nghe có vẻ hợp lý, nhưng lại đang chỉ trích Tưởng lão tiên sinh ăn nói lung tung, hoàn toàn không có bằng chứng rõ ràng để chứng minh cô ta không phải Lãnh Thanh Thu.
Cả đời này, đây là lần đầu tiên Tưởng lão tiên sinh bị người khác chỉ trích như vậy, vẻ mặt ông hơi khó coi. Nhưng ông dù gì cũng là nhân vật được mọi người trong giới kính trọng, nên vẫn có sự khoan dung, không tranh luận với cô ta mà chỉ nói ra sự thật, “Quả thật cô bắt chước thật sự rất giống, thậm chí đã đạt đến trình độ thật giả lẫn lộn, nhưng cô có một chỗ sơ sót, chính là nét bút thất bại duy nhất của cô.”
Ông nói “duy nhất”, có thể thấy Lãnh Thanh Thu giả đã đạt đến trình độ bắt chước thế nào. Ngay cả Thẩm Thanh Lan cũng tò mò nhìn Tưởng lão tiên sinh, ông thật sự đã nhìn ra?
“Điều gì?” Giả Lãnh Thanh Thu vô thức hỏi lại.
Tưởng lão tiên sinh chỉ vào góc phải bên dưới tranh của Thẩm Thanh Lan vẽ, “Chính là chỗ ký tên này.”
Lãnh Thanh Thu giả chau mày, cảm thấy ông già này đang nói hươu nói vượn. Lúc trước chỗ cô ta bắt chước Thẩm Thanh Lan giống nhất chính là chữ ký này. Cô ta tự nhận bất cứ chỗ nào cũng có thể xảy ra vấn đề, nhưng không thể là chữ ký được.
Có phóng viên thông minh quay camera vào ngay vị trí ký tên của hai bức tranh, phóng viên khác không cướp được thời cơ thì bóp cổ tay thở dài, vừa đứng một bên cảm thán đồng nghiệp quá xảo trá, vừa nhắm ống kính vào Thẩm Thanh Lan và Lãnh Thanh Thu giả.
Tưởng lão tiên sinh chỉ vào vị trí ký tên, từ tốn nói, “Lãnh Thanh Thu viết chữ có một thói quen, khi cô ấy viết tên của mình thì sẽ viết liên tục, nhưng thường hay quên nét móc cuối cùng, bởi vì đây là ký tên nên có rất nhiều người cũng không chú ý tới.”
Ông vừa nói vậy, trong mắt Thẩm Thanh Lan liền hiện ý cười. Không ngờ vị tiên sinh này thật sự phát hiện ra, cô còn tưởng rằng phải tự mình đứng ra vạch trần điểm này chứ.
Tưởng lão tiên sinh vừa nói ra, lập tức có người so sánh chữ ký, dễ dàng phát hiện không chỉ có trong bức tranh này. Ở đây là triển lãm tranh của Lãnh Thanh Thu nên dĩ nhiên có không ít tác phẩm của cô vẽ trước đó. Nếu cẩn thận so sánh, ai đúng ai sai, chỉ liếc qua là thấy ngay.
Ánh mắt mọi người nhìn Lãnh Thanh Thu giả lập tức thay đổi.
“Không ngờ khuôn mặt xinh đẹp như thế mà lại làm loại chuyện không biết xấu hổ thế này.”
“Đâu chỉ là không biết xấu hổ, quả thật là vô sỉ, chuyên làm mấy chuyện thấp hèn, nếu là tôi thì chắc chắn sẽ không dám xuất hiện trước mặt người khác. Nhưng mà cô ta thì hay rồi, không chỉ xuất hiện mà còn trả đũa, nói Thẩm tiểu thư giả mạo cô ta.” Người mới vừa rồi còn chỉ trích Thẩm Thanh Lan lập tức chĩa mũi nhọn vào Lãnh Thanh Thu giả.
“Tôi đã nói thân phận Thẩm tiểu thư như vậy sẽ không làm loại chuyện thế này đâu. Vậy mà các người không tin tôi.” Người vừa rồi bảo vệ Thẩm Thanh Lan bây giờ lại tỏ vẻ kiêu ngạo, dáng vẻ tôi biết sẽ như thế này mà.
Lãnh Thanh Thu giả làm sao biết mình lại thua ngay điểm không thể nào thế này. Sự thật đã bị lộ, có giải thích nữa cũng chỉ dư thừa, mà cô ta cũng không có ý định giải thích. Thấy sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về bức tranh, cô ta bèn lén lút rời khỏi hiện trường.
Mọi chuyện kết thúc quá nhanh, cô ta vốn cho rằng Daniel và Lãnh Thanh Thu hoàn toàn không có chứng cứ, cho dù bị vạch trần thì cũng không có bất cứ cách nào. Vậy mà mọi chuyện lại phát triển vượt xa khỏi dự liệu của cô ta.
Đến chỗ hẻo lánh không người chú ý, Lãnh Thanh Thu giả gọi một cuộc điện thoại, “Tôi bị vạch trần rồi... Xin lỗi... Lần này là do tôi làm không tốt.”
Không biết người bên kia điện thoại đã nói gì, sắc mặt Lãnh Thanh Thu giả lập tức tái mét, tay cầm điện thoại run nhè nhẹ, không giấu được vẻ hoảng sợ trong mắt. Hình như cô ta muốn van xin, nhưng có lẽ biết van xin cũng không có bất cứ tác dụng gì, cuối cùng chỉ đành vâng một tiếng.
Trước khi đi, cô ta nhìn thoáng qua cô gái được mọi người vây quanh trên sân khấu ở phía xa, khuôn mặt tuyệt đẹp cũng không hề tỏ ra vui mừng vì được mọi người công nhận, vẫn lạnh lùng như vậy.
Thẩm Thanh Lan, tôi sẽ nhớ kỹ cô. Tôi vô cùng chờ mong cuộc gặp mặt lần sau của chúng ta.
Ở một quốc gia xa xôi, trong phòng ngủ của một tòa trang viên xa hoa, người đàn ông kia ném điện thoại trong tay đi, nâng ly rượu trên bàn uống một ngụm. Chất lỏng màu hồng dính trên môi người nọ, hắn lè lưỡi liếm liếm, nhếch môi nở nụ cười tàn nhẫn, mắt lóe lên, “Tiểu Thất, em vẫn khiến lòng anh say mê như thế.”
***
Ở khu vực triển lãm tranh, đến khi mọi người hoàn hồn từ trong kinh sợ thì Lãnh Thanh Thu giả sớm đã biến mất không còn tăm tích.
Ở đây có rất nhiều ký giả, sau khi phản ứng kịp thì nhao nhao đòi phỏng vấn Thẩm Thanh Lan. Cô nhìn thoáng qua Daniel, anh ta lập tức hiểu ý, đi đến ngăn trước mặt Thẩm Thanh Lan.
“Các vị ký giả, xin hãy nghe tôi nói. Thanh Thu nhà chúng tôi là một người kín tiếng, bình thường cũng không thích xuất hiện trước ống kính, lần này cũng vì bất đắc dĩ. Đây là triển lãm tranh đầu tiên của Thanh Thu, trọng điểm nên là tranh của cô ấy, mọi người nói có đúng không?”
Lời này không có gì sai.
Phóng viên có thể tới đây đều là người tài giỏi, hiển nhiên hiểu rõ ý Daniel, nháo nhào bày tỏ lần này bọn họ đưa tin sẽ viết thật hay, ống kính cũng chuyển sang tranh trong sảnh triển lãm.
“Lan Lan, em giấu kỹ quá đó, ngay cả người nhà của mình mà cũng giấu giếm. Em nói xem, nếu như lần này không xuất hiện một cô gái lòng dạ đen tối, em còn định giấu mọi người đến chừng nào?” Thẩm Quân Dục đi tới, trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Lan, tỏ vẻ hung dữ nhưng lại không che giấu được vẻ vui mừng và kiêu hãnh trong mắt.
Thẩm Hi Đồng cũng đi đến, không mặn không nhạt nói, “Thanh Lan đúng là che giấu kỹ quá đấy. Em đã sớm biết cô ta là giả, vậy sao lúc trước cô ta đến nhà chơi, em lại không vạch trần?”
Mắc dù Thẩm Hi Đồng đã hoàn hồn sau khi biết Thẩm Thanh Lan chính là Lãnh Thanh Thu, nhưng sau khi suy nghĩ rõ ràng, lửa giận trong lòng cô ta bỗng nhiên bùng lên. Nhất là khi nghĩ đến chuyện lúc trước cô ta khoe khoang mình và Lãnh Thanh Thu có quan hệ tốt thế nào, thân mật bao nhiêu trước mặt Thẩm Thanh Lan. Bây giờ ngẫm lại, không chừng lúc đó Thẩm Thanh Lan còn khinh bỉ trong lòng, có lẽ còn cười nhạo cô ta.
Điều khiến cho cô ta không chịu nổi chính là Thẩm Thanh Lan ban đầu chỉ có thành tích tốt, dung mạo xinh đẹp, những mặt khác đều kém xa cô ta. Nhưng bây giờ thì sao? Lúc cô ta còn chưa nổi danh thì cô đã sớm là họa sĩ trẻ tuổi được mọi người biết đến, thậm chí tác phẩm còn đạt được giải thưởng quốc tế, danh tiếng vang xa cả trong lẫn ngoài nước. Còn cô ta thì sao, cùng lắm cũng chỉ có chút tên tuổi ở Thủ đô, hoàn toàn không có tư cách để so sánh với Thẩm Thanh Lan.
Sự thật bày ra trước mắt như vậy khiến Thẩm Hi Đồng nghiến răng. Thẩm Thanh Lan, rõ ràng cô đã có một gia thế tốt như thế, vì sao còn muốn cướp đi ánh hào quang thuộc về tôi?
“Thẩm Hi Đồng, em nói bậy bạ gì đó?” Thẩm Quân Dục sa sầm mặt, nhìn Thẩm Hi Đồng với ánh mắt rét lạnh.
Mặc dù anh ấy cũng trách Thẩm Thanh Lan giấu giếm người nhà, nhưng câu nói quái gở của Thẩm Hi Đồng khiến trong lòng anh ấy cực kỳ không thoải mái.
Thẩm lão gia đi đến, đúng lúc nghe thấy câu Thẩm Hi Đồng nói, đôi mắt liền tối sầm xuống, “Hi Đồng.”
Thẩm Hi Đồng bắt gặp ánh mắt của Thẩm lão gia, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt không tán thành của Sở Vân Dung sau lưng Thẩm lão gia thì bỗng nhiên giật mình trong lòng, rồi lạnh cả người, hơi cúi đầu xuống, “Cháu xin lỗi, ông nội.”
Thẩm lão gia không nhìn cô ta mà nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, ôn hòa nói, “Lan Lan, đi xem tranh cháu vẽ với ông nội đi?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, tiến lên dìu Thẩm lão gia, Phó Hoành Dật đi cạnh bên còn lại của ông. Trước khi đi, Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nhìn Thẩm Hi Đồng, vừa bị dạy dỗ mà đã quên nhanh như vậy?
Thẩm Hi Đồng trông thấy ánh mắt Thẩm Thanh Lan, nhớ tới chuyện trong phòng ngủ tối hôm đó, trong mắt hiện vẻ sợ hãi.
“Ông nội, cháu xin lỗi vì đã giấu mọi ngươi lâu như vậy.” Thẩm Thanh Lan nhỏ giọng nói.
Thẩm lão gia mỉm cười lắc đầu vỗ tay cháu gái, “Cháu ưu tú như thế, ông kiêu ngạo còn không kịp, sao lại trách cứ cháu chứ? Bây giờ ông lại có thêm một vốn liếng khác để khoe khoang với mấy lão già đó rồi.”
Thẩm Thanh Lan nghe vậy liền mỉm cười. Ông nội luôn cực kỳ bao dung cô.
Thẩm lão gia dừng chân trước một bức tranh, nhìn thấy người trong tranh thì vẻ mặt hơi giật mình, trong mắt hiện vẻ đau thương. Thẩm Thanh Lan ngước nhìn lên thì nhận ra bức tranh này vẽ Thẩm lão thái và Thẩm lão gia, hai người tóc bạc trắng dắt tay nhau tản bộ trong vườn hoa, ánh trời chiều kéo bóng lưng bọn họ dài thật dài.
Ngày vẽ là năm ngoái, sau khi Thẩm lão thái xuất viện. Lúc vẽ xong, cô vốn định đưa tranh cho ông bà nội xem, nhưng sau đó bà nội qua đời, trong lòng Thẩm Thanh Lan đau khổ nên không nhớ đến bức tranh này, ai ngờ lại bị Daniel mang đến triển lãm tranh.
“Ông nội.” Thẩm Thanh Lan không biết nên nói gì, mặc dù vẻ đau thương trong mắt Thẩm lão gia biến mất rất nhanh, nhưng cô vẫn thấy được, biết Thẩm lão gia đang nhớ tới bà nội đã qua đời.
Thẩm lão gia cười cười, nhìn hai người dắt tay tản bộ trong tranh, ánh mắt dịu dàng, “Lan Lan, chờ triển lãm kết thúc, bức tranh này có thể tặng cho ông không?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Vâng, bức tranh này chính là vẽ cho ông bà.”
“Cháu vẽ rất đẹp, nếu bà cháu có thể nhìn thấy bức tranh này thì nhất định sẽ rất vui vẻ.” Thẩm lão gia nói, bình thường ông không thích chụp ảnh, vì thế ảnh chụp chung với vợ lại càng ít. Sau khi vợ qua đời, ông còn hối hận vì việc đó. Bây giờ nhìn thấy bức tranh này, trong lòng ông cũng được an ủi ít nhiều.
Uyển Uyển, cháu gái của chúng ta rất xuất sắc, tôi nghĩ còn xuất sắc hơn bà. Bà ở trên trời nhìn thấy, có phải cũng rất vui mừng không?
“Hi Đồng, vừa rồi con quá đáng rồi.” Thẩm Khiêm nghiêm túc, lạnh nhạt mở miệng.
Thẩm Hi Đồng cúi đầu, “Ba, con xin lỗi, con vừa rồi chỉ là kích động quá thôi. Thanh Lan biết rõ cô gái đó là giả, thế nhưng lại không nói cho con biết, khiến con cứ như một kẻ ngốc...” Giọng nói cô ta rất tủi thân, thậm chí còn hơi nghẹn ngào.
Thẩm Khiêm khẽ thở dài, “Hi Đồng, ở đây dù gì cũng là nơi đông người, có lời gì không thể để về đến nhà rồi nói sao? Nơi này còn có nhiều ký giả truyền thông như thế, nếu để người khác quay được thì còn ra thể thống gì?”
Ống rất ít trách cứ con cái, nhưng hành vi hôm nay của Thẩm Hi Đồng khiến ông rất tức giận. Người bình thường ôn hòa, khi nóng giận mới khiến người khác sợ hãi nhất. Trong lòng Thẩm Hi Đồng lạnh đi, lại một lần nữa nhận thức rõ ràng sự chênh lệch giữa cô ta và Thẩm Thanh Lan, không nhịn được mà nghĩ, nếu đổi lại là Thẩm Thanh Lan thì Thẩm Khiêm có tức giận như vậy hay không?
Cô ta nghĩ, chắc là không đâu.
Thẩm Khiêm dĩ nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Thẩm Hi Đồng, thấy cô ta nhận sai thì trong lòng cũng bớt tức giận, “Con đi về trước đi. Đợi lát nữa, ba và mẹ con sẽ về.”
Thẩm Hi Đồng khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Thẩm Khiêm, trong mắt hiện vẻ không thể tin được, “Ba?” Ông đang đuổi cô ta đi sao?
“Đồng Đồng, nghe lời, về trước đi.” Sở Vân Dung cũng nói. Bà biết hai đứa con gái không hòa thuận với nhau, thậm chí nguyên nhân việc không hòa thuận này phần lớn là do bà. Thẩm Hi Đồng do một tay bà nuôi nấng, tâm tư của nó bà có thể hiểu ít nhiều. Để tránh Thẩm Hi Đồng mất lí trí gây ra chuyện gì, bây giờ nên để nó về trước là tốt nhất.
Chỉ là hành động này trong mắt Thẩm Hi Đồng lại hoàn toàn thay đổi. Mắt cô ta rưng rưng, nhìn qua Thẩm Khiêm và Sở Vân Dung, nói nhỏ một câu ‘con biết rồi’, sau đó cúi đầu nhanh chóng ra ngoài.
Thẩm Khiêm nhíu mày, Sở Vân Dung vỗ tay chồng, “Được rồi, Đồng Đồng vẫn là một đứa trẻ mà.”
Thẩm Khiêm không đồng ý nhìn vợ, “Nó đã không còn nhỏ nữa, Thanh Lan còn nhỏ hơn nó mấy tuổi. Vân Dung, em không nên dung túng nó như thế.”
Vẻ mặt Sở Vân Dung cứng đờ, lại nghe Thẩm Khiêm nói tiếp, “Dáng vẻ vừa rồi của nó không phù hợp với thân phận thiên kim nhà họ Thẩm. Nếu để người ngoài nhìn thấy, người ta chỉ nói nhà họ Thẩm đối đãi con nuôi và con ruột khác nhau, bồi dưỡng con ruột thì ưu tú nhưng lại cố ý dạy đứa con nuôi không nên thân.”
“Không đến mức nghiêm trọng như vậy. Đồng Đồng chỉ là hơi trẻ con thôi mà.” Sở Vân Dung giải thích.
Thẩm Khiêm cũng không nói gì với vợ nữa, ở đây cũng không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, có một số việc chưa hẳn trong lòng bà đã không rõ.
“Trong lòng em hiểu là được rồi, ngày thường anh đều ở quân khu, chuyện trong nhà đều phải dựa vào em, vất vả cho em rồi.” Thẩm Khiêm không quên an ủi vợ.
Sở Vân Dung thấy cảm động, mặc dù ẩn ý trong lời chồng vừa nói là trách cứ bà, nhưng ông vẫn luôn quan tâm bà. Suy cho cùng cũng là do bà không giáo dục tốt Thẩm Hi Đồng, trong lòng cũng âm thầm suy nghĩ, cách giáo dục của bà với Thẩm Hi Đồng có phải có chỗ nào không đúng không.
Hai vợ chồng không đi tìm Thẩm lão gia mà tự đi xem triển lãm tranh.
Tuy Thẩm Khiêm là quân nhân nhưng cũng rất có kiến thức. Về mặt nghệ thuật, ông có hiểu biết của riêng mình, nếu không thì lúc trước đã chẳng thể ở bên Sở Vân Dung. Ban đầu, ông đã rất yêu thích tranh của Lãnh Thanh Thu rồi, bây giờ khi biết Lãnh Thanh Thu chính là con gái mình, lúc nhìn những bức tranh này lại càng cảm thấy đẹp.
Sở Vân Dung và Thẩm Khiêm một người thưởng thức, một người thì nghe mọi người xung quanh bàn luận nói nhỏ với nhau, đều khen ngợi Thẩm Thanh Lan, trong lòng Sở Vân Dung rất phức tạp, không thể nói rõ là cảm giác gì.
“Không ngờ Thẩm tiểu thư còn trẻ vậy mà đã vẽ tranh giỏi như thế, không biết đã kế nghiệp thầy nào?” Một giọng nói già nua truyền đến từ bên cạnh, Thẩm Thanh Lan dừng chân nhìn lại, thì ra là Tưởng lão tiên sinh.
“Thầy Tưởng, hôm nay cảm ơn thầy.” Thẩm Thanh Lan nói với giọng khiêm tốn lễ độ, lẽ ra Tưởng lão tiên sinh sẽ không xuất hiện trong buổi triển lãm tranh này, là do cô đã bảo Daniel đứng ra mời đến đây.
Chuyện này muốn kết luận chắc chắn thì nhất định phải có người có địa vị và uy tín đứng ra khiến tất cả mọi người tin tưởng và nghe theo. Tưởng lão tiên sinh là họa sĩ nổi tiếng được mọi người kính trọng nhất trong giới họa sĩ, cộng thêm cách làm người của ông nổi tiếng công chính nghiêm minh, rõ ràng chính là lựa chọn tốt nhất.
May mà quan hệ cá nhân giữa Tưởng lão tiên sinh và Daniel cũng coi như không tệ, người bình thường muốn mời được ông không phải là chuyện dễ dàng.
Tưởng lão tiên sinh chào hỏi Thẩm lão gia trước, “Nghe kể sự tích của Thẩm lão tướng quân đã lâu, nhưng trước giờ chưa có duyên gặp mặt, không ngờ lại gặp nhau trong trường hợp thế này.”
Mặc dù Thẩm lão gia trước đó có nghe nói đến danh tiếng của Tưởng lão tiên sinh nhưng cũng chưa từng gặp ông ấy. Lại nói, năm nay Tưởng lão tiên sinh đã hơn chín mươi tuổi, gần trăm tuổi rồi, còn lớn hơn ông một chút.
“Tưởng lão tiên sinh khách sáo rồi, chuyện hôm nay may có tiên sinh.” Thái độ của Thẩm lão gia rất ôn hòa.
Nếp nhăn trên mặt Tưởng lão tiên sinh đã rất sâu, khi cười lên lại càng sâu hơn, “Tôi chỉ nói thật thôi, cháu gái này của ông được bồi dưỡng rất tốt, quả thật là hậu sinh khả úy.”
Nhắc đến Thẩm Thanh Lan, Thẩm lão gia lại càng kiêu ngạo. Đứa cháu gái này quả thật là niềm tự hào của ông, “Tôi xấu hổ không dám nhận, Lan Lan lúc còn nhỏ đã rời khỏi nhà nhiều năm, có thể ưu tú, thành công như thế này đều do nỗ lực của nó.”
Hầu hết mọi người trong tầng lớp này đều biết chuyện của nhà họ Thẩm, Tưởng lão tiên sinh dĩ nhiên cũng biết rõ, “Thẩm tiểu thư quả thật rất ưu tú.”
“Thầy Tưởng, nếu không chê thì gọi cháu là Thanh Lan là được rồi.” Thẩm Thanh Lan lên tiếng, khóe môi cong lên thành nụ cười.
Tưởng lão tiên sinh nghe vậy thì ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Lan tràn đầy sự tán thưởng.
Đã gặp nhau thì hiển nhiên sẽ ngắm tranh triển lãm cùng nhau. Tranh trưng bày ở đây đều do Daniel lấy từ Thẩm Thanh Lan, cũng tự mình đảm bảo nên dĩ nhiên toàn bộ đều là hàng thật.
“Thanh Lan, bức tranh ‘cứu rỗi’ của cháu đâu?” Tưởng lão tiên sinh hỏi.
“Cứu rỗi” là tác phẩm đỉnh cao vừa nhận được giải thưởng lớn quốc tế của Lãnh Thanh Thu, cũng là tác phẩm chủ đạo trong buổi triển lãm tranh lần này.
Thật ra Thẩm Thanh Lan cũng không biết “cứu rỗi” ở đâu, tất cả cách bố trí trong triển lãm tranh lần này đều do một tay Daniel phụ trách, trước giờ cô chưa từng hỏi đến.
Nhìn xung quanh thấy phía trước có không ít người, trong lòng cô đoán chính là chỗ đó. Lúc đến nơi, quả nhiên có không ít người vây xung quanh, còn có ký giả truyền thông giơ máy ảnh lên chụp.
Bọn họ nhìn thấy Thẩm Thanh Lan tới thì đều lui ra chừa một lối đi, chắc là trước đó đã đánh tiếng trước nên không có ai chụp hình bọn họ, điều này khiến cho Thẩm Thanh Lan yên tâm. Cô không quan trọng, nhưng Phó Hoành Dật không thích hợp xuất hiện trước mặt mọi người.
Tưởng lão tiên sinh không lạ gì với tác phẩm này, ông đã xem ảnh chụp mấy lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy tranh thật. Bất kể là bố cục, bút pháp hay là về mặt biểu đạt tình cảm đều quả thực là tốt nhất, có thể nhận được giải thưởng cũng coi như rất xứng đáng.
“Hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý, xã hội bây giờ đều là của những người trẻ tuổi các cháu.” Tưởng lão tiên sinh tán thưởng, vẻ yêu thích đều lộ rõ trên mặt.
Sau khi Phó Hoành Dật nhìn tranh vẽ thì liền không dời mắt. Tuy vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng anh đã có sóng cuộn mãnh liệt. Anh lẳng lặng nhìn bức tranh, trong đầu bất giác nhớ tới hình ảnh cô tự ôm mình chìm vào bóng tối, không ăn không uống sau khi Thẩm lão thái qua đời.
Anh nắm chặt tay Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan nghiêng đầu, nhìn anh mỉm cười, rồi nắm chặt tay anh.
Xem hết toàn bộ tranh triển lãm thì đã quá trưa. Mọi người đến chỗ gần đó ăn cơm, bao gồm cả Tưởng lão tiên sinh.
Cơm nước xong xuôi, cả nhà họ Thẩm về nhà trước. Phó Hoành Dật đưa chìa khóa xe cho Thẩm Quân Dục, anh và Thẩm Thanh Lan còn muốn ở lại thêm một lát.
“Lát nữa hai người về bằng cách nào?” Thẩm Quân Dục nhận chìa khóa xe rồi hỏi.
“Chúng tôi tự đón xe về.” Phó Hoành Dật nói.
Đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, Phó Hoành Dật nhìn Thẩm Thanh Lan, cô đã nói muốn ở lại thêm một lúc để cho anh xem một thứ, “Em muốn cho anh xem cái gì?”
“Một món quà.” Thẩm Thanh Lan nói, nghĩ đoạn lại bổ sung thêm, “Xem như tặng quà năm mới cho anh.”
Phó Hoành Dật tò mò, đi theo Thẩm Thanh Lan quay về sảnh triển lãm lần nữa. Cô cho anh xem một bức tranh, trên sườn núi đầy hoa tươi nở rộ, một nam một nữ nhìn nhau đầy tình cảm. Chỉ cần liếc một chút, Phó Hoành Dật đã nhận ra hai người chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt đó chính là anh và cô.
“Đây là món quà mà em muốn tặng cho anh?” Giọng của Phó Hoành Dật dịu dàng, ánh mắt nhìn cô dịu dàng như nước.
Thẩm Thanh Lan bị anh nhìn như thế thì hơi mất tự nhiên, nhẹ nhàng gật đầu, “Lúc đầu định sau khi kết thúc triển lãm tranh sẽ tặng cho anh.”
Nếu không phải ở đây quá nhiều người, sợ cô không thích thì anh thật sự muốn cho cô một cái ôm. Phó Hoành Dật nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý liền đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô.
Anh nói nhỏ vào tai cô, “Cảm ơn vợ, anh rất thích món quà này.”
Tai Thẩm Thanh Lan ửng hồng, thấy không có ai chú ý đến chỗ này nên hơi yên tâm nói, “Chúng ta đi thôi.”
Phó Hoành Dật gật đầu, hai người liền đi về. Lúc đi ngang qua một bức tranh, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Thẩm Thanh Lan dừng bước.
“Nhan Tịch.” Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Nhan Tịch đang xem bức tranh trước mặt, vẻ mặt rối rắm, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Thẩm Thanh Lan thì giật nảy mình. Cô ấy nhẹ nhàng thở phào một hơi, lúc nhìn thấy cô thì nét mặt đầy vui vẻ, “Chị.”
“Sao chị lại ở đây?” Vẻ mặt Nhan Tịch đầy vẻ sùng bái, rõ ràng Phó Hoành Dật đứng bên cạnh Thẩm Thanh Lan, còn là cái người có hơi thở mạnh mẽ như vậy, nhưng trong mắt Nhan Tịch lại giống như không khí.
“Đến đây xem.” Thẩm Thanh Lan trả lời qua loa, cũng không nói triển lãm tranh này do chính cô tổ chức, nhìn biểu cảm của Nhan Tịch thì rõ ràng còn chưa biết cô chính là Lãnh Thanh Thu.
“Em đến lúc nào vậy?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
“Em vừa mới đến, lúc đầu em không muốn đi, nhưng anh trai em muốn tới đây xem, với lại ở nhà rất buồn chán nên em theo anh trai đến đây. Đúng rồi, chị, tối nay ăn cơm cùng tụi em đi, để anh trai em mời khách.”
Cô ấy vẫn rất mong chị gái mà mình thích ở bên anh mình.
Vẻ mặt Phó Hoành Dật tối sầm xuống, mặc dù không biết cô bé trước mặt là ai, nhưng từ đoạn đối thoại của bọn họ đã có thể đoán ra thân phận của cô ấy.
“Thanh Lan, chúng ta nên về nhà rồi, đã nói tối nay phải ăn cơm với ông nội.” Phó Hoành Dật lên tiếng.
Nhan Tịch lúc này mới nhìn thấy Phó Hoành Dật, “Ủa, chị, chú này là bạn của chị hả? Trông thật hung dữ.” Mặc dù Phó Hoành Dật rất điển trai, nhưng cô ấy cảm thấy người đàn ông này rất hung dữ, không thân thiện với mình.
Nghe thấy cách xưng hô của cô ấy, vẻ mặt Phó Hoành Dật càng đen hơn. Đây không phải lần đầu tiên anh bị người ta gọi là chú, nhưng người này gọi vợ anh là “chị” mà lại gọi anh là “chú” tức là có ý gì?
Chẳng lẽ trông anh rất già ư?
Ngài Phó từ trước đến nay vẫn không để ý đến tuổi tác của mình, bây giờ đã vì chuyện này mà để ý. Anh nhìn gương mặt Thẩm Thanh Lan, quả thật trẻ hơn anh rất nhiều.
Thẩm Thanh Lan cũng hơi xấu hổ, “Anh ấy là... chồng chị.”
“À, thì ra là…cái gì... chồng chị?” Giọng nói Nhan Tịch đột nhiên cao lên, vẻ mặt không thể tin được.
“Chị, chị... chị không nói đùa với em đấy chứ?” Cho dù trông thấy ánh mắt khẳng định của Thẩm Thanh Lan, Nhan Tịch vẫn không chịu tin. Đây là chị dâu duy nhất mà cô ấy hài lòng, vậy mà lại bị người khác bắt cóc, lại còn là một ông chú đáng sợ?
Nghe thấy cách xưng hô “chồng”, Phó Hoành Dật đã hài lòng, nỗi buồn phiền bởi vì chênh lệch tuổi tác quá nhiều với Thẩm Thanh Lan cũng tan thành mây khói.
Vẻ mặt Nhan Tịch không còn sức sống, “Chị, chẳng phải chị còn chưa tốt nghiệp ư? Sao lại kết hôn rồi?”
“Kết hôn gì?” Lúc Nhan Thịnh Vũ đi đến, đúng lúc nghe thấy mấy chữ cuối cùng của em gái.
Nhan Tịch nhìn anh trai nhà mình. Ai bảo lúc đầu anh không chịu chủ động, bây giờ thì hay rồi, vợ bị người khác cướp mất, anh đền chị dâu lại cho em!
Nhan Thịnh Vũ bị ánh mắt u oán của em gái nhìn mà thấy toàn thân run rẩy, “Có chuyện gì vậy?”
Nhan Tịch trừng mắt với anh ta một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận nói, “Không có gì.”
Nhan Thịnh Vũ tưởng cô ấy lại giở tính trẻ con, bèn cười cười không thèm để ý, rồi nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, “Bạn học Thẩm, đã lâu không gặp.”
Từ khi sóng gió chuyện bao nuôi ầm ĩ, Thẩm Thanh Lan gần như không xuất hiện trong trường học, lại thêm đại học năm tư cũng không thi cuối kỳ, tính ra thì đã hơn mấy tháng anh ta chưa từng gặp Thẩm Thanh Lan. Anh ta đã từng gọi điện thoại cho cô, nhưng cô không bắt máy. Biết cô không thích mình, Nhan Thịnh Vũ cũng không làm phiền cô nữa.
Lần này, có thể gặp lại ở triển lãm tranh đúng là trùng hợp. Đương nhiên, anh ta cũng vừa mới biết được Thẩm Thanh Lan chính là Lãnh Thanh Thu, trong lòng không khỏi cảm thấy bất ngờ.
“Xin chào.” Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói, xa cách rõ ràng.
Trong lòng Nhan Thịnh Vũ cảm thấy bất đắc dĩ, cũng không biết rốt cuộc mình đã làm gì khiến người ta chán ghét mà mỗi lần Thẩm Thanh Lan nhìn thấy anh ta giống như người xa lạ. Mỗi khi thấy bộ dạng vui vẻ của Nhan Tịch lúc nói chuyện điện thoại với cô, Nhan Thịnh Vũ không thể diễn tả được sự đố kị trong lòng, ghen tị em gái có thể có nhiều chủ đề để nói chuyện với Thẩm Thanh Lan.
Nhan Thịnh Vũ nhìn về phía Phó Hoành Dật, “Vị này là?”
Phó Hoành Dật khoác tay qua lưng Thẩm Thanh Lan, khẳng định chủ quyền của mình, “Tôi là chồng của Thanh Lan, Phó Hoành Dật.”
Vẻ mặt Nhan Thịnh Vũ lập tức cứng ngắc, dù gì cũng chỉ là chàng trai chưa trải qua sóng gió nên không biết cách che giấu tâm trạng của mình. Anh ta nhìn sang Thẩm Thanh Lan, hơi mất tự nhiên hỏi, “Bạn học Thẩm, em đã kết hôn rồi?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu khẳng định, “Ừ, đã kết hôn được mấy tháng rồi.”
“Chúc mừng, anh cũng không biết em kết hôn, hôm nào sẽ gửi lì xì cho em.” Nhan Thịnh Vũ nói xong câu đó lại cảm thấy như kiệt sức vậy.
“Cảm ơn.” Phó Hoành Dật nói, nở nụ cười nhạt, nhưng ánh mắt nhìn Nhan Thịnh Vũ hơi lạnh. Lúc trước có lời đồn nói Thẩm Thanh Lan bị bao nuôi, Nhan Thịnh Vũ chính là một trong những nhân vật chính trong đó. Ngài Phó tuy không tính toán với anh ta, nhưng cũng không có nghĩa là anh đã quên.
Nhan Thịnh Vũ không biết người đàn ông trước mặt, nhưng nghe anh tự giới thiệu thì ít nhiều cũng đoán được một chút. Thấy dáng vẻ Thẩm Thanh Lan ngoan ngoãn dựa vào lòng người đàn ông này, trong lòng anh ta bỗng nhiên tê rần, làm ánh mắt anh ta hơi rối loạn.
Tác giả :
Cửu Mạch Ly