Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 17: Từ biệt
Ngày hôm sau tỉnh dậy, khuôn mặt Thẩm Thanh Lan đã bớt sưng hơn nhiều, nhưng trên mặt vẫn in mờ vết đỏ. Cô nhìn mình trong gương, tiện tay với lấy mấy món đồ trang điểm trên bàn, chỉ một lát sau, vết hằn trên mặt đã được che phủ, không hề để lộ chút dấu vết gì, thậm chí còn chẳng nhận ra được là đã trang điểm.
Nếu có ai đó ở đây, nhất định sẽ phải cảm thán khen ngợi tài trang điểm khéo léo thành thạo của cô, mà rõ ràng thường ngày cô còn không hề trang điểm.
Có điều vết thương ở chân thì không thể khỏi trong chốc lát được. Tối hôm qua trước lúc ra về, Phó Hoành Dật còn quay lại đưa cho cô một chai dầu thuốc, giúp cô xoa bóp một lúc lâu, quả thật sáng nay tỉnh dậy đã không còn đau nữa.
Nếu là người khác, có lẽ hôm nay đi lại còn gặp khó khăn. Nhưng Thẩm Thanh Lan hoàn toàn có thể phớt lờ một chút đau đớn này. Bởi vậy khi cô đến trường, mọi người hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của cô.
“Thanh Lan, chiều nay thi xong, chúng ta đến quán bar mà lần trước tớ nói với cậu nhé, được không?” Vu Hiểu Huyên ôm cánh tay cô, chớp chớp mắt ra vẻ đáng yêu.
Đôi mắt cười cong cong của Vu Hiểu Huyên khẽ chớp chớp, mặt cô có nét phúng phính như trẻ con, trông rất đáng yêu. Nhất là lúc tỏ vẻ làm nũng, thật sự chẳng mấy ai có thể từ chối cô.
Hôm nay là môn thi cuối cùng của họ trong học kỳ này, thi xong là sẽ được giải thoát, Thẩm Thanh Lan nghĩ rồi gật đầu.
“Yeah, tớ biết Thanh Lan tuyệt vời nhất mà, thơm một cái.” Vu Hiểu Huyên mừng rỡ.
“Ngô Thiến, cậu có muốn đi chung với bọn tớ không?” Vu Hiểu Huyên hỏi Ngô Thiến nãy giờ vẫn đang vùi đầu vào ôn bài.
Ngô Thiến liếc nhìn Vu Hiểu Huyên, “Không.”
Thái độ hết sức lạnh lùng.
Vu Hiểu Huyên chép miệng, vốn biết sẽ như vậy mà. Ở cùng phòng với Ngô Thiến hơn ba năm, cô ấy chưa từng thật sự hòa nhập vào tập thể, không hề qua lại với bất cứ ai. Hằng ngày, nếu không phải lên lớp thì sẽ đi làm thêm. Chỉ e là lúc sát kỳ thi mới gặp được cô ấy trong phòng ngủ.
Còn những hoạt động trong phòng ký túc cô ấy cũng không tham gia, dù có mời cũng đều từ chối.
Tính cách Vu Hiểu Huyên hoạt bát, lại rất biết cách giao tiếp với mọi người. Đến một người lạnh lùng như Thẩm Thanh Lan vốn không thích tiếp xúc với người khác cũng thích Vu Hiểu Huyên, vậy mà Ngô Thiến lại là một ngoại lệ.
“Phương Đồng, còn cậu, đi cùng không?”
Phương Đồng đang trang điểm, nghe Vu Hiểu Huyên hỏi vậy cũng không dừng tay, “Tối nay tớ hẹn đi xem phim với bạn trai rồi, không muốn làm tổn thương hội FA các cậu đâu.”
“Lại đi với bạn trai, Phương Đồng, cậu không thể có chút chí khí được à.” Vu Hiểu Huyên hờn dỗi.
“Tớ chính là kiểu người không có chí khí như vậy đó, sao nào, cậu cắn tớ chắc.” Phương Đồng cười nhạt, liếc xéo Vu Hiểu Huyên.
Hai người họ đúng là oan gia, ngày nào mà không xỏ xiên nhau đôi ba câu là lại khó chịu.
Thẩm Thanh Lan lẳng lặng nhìn hai người họ, mắt ánh lên chút niềm vui, thật ra một cuộc sống như vậy cũng rất tốt.
Buổi tối, chuyến đi đến quán bar của Thẩm Thanh Lan và Vu Hiểu Huyên cuối cùng vẫn không thành.
Thẩm Thanh Lan nhìn người đàn ông đang nán lại trước mặt mình với ánh mắt nghi hoặc.
Còn Vu Hiểu Huyên thì mở to mắt, đây không phải... đây không phải là người mà…
Phó Hoành Dật không hề giải thích tại sao anh xuất hiện trước cổng trường, mà chỉ nhìn về phía Vu Hiểu Huyên, “Tôi tìm Thanh Lan có chút việc, cô cho tôi mượn cô ấy một lúc được không?”
Giọng nói trầm ấm dễ nghe của anh lọt vào tai Vu Hiểu Huyên cứ vang vọng như những âm thanh thần tiên. Vu Hiểu Huyên gật đầu như gà mổ thóc, vừa đi ra khỏi trường, vừa không quên vẫy vẫy tay với Thẩm Thanh Lan, “Vậy thôi Thanh Lan, tớ về trước đây. Cậu cứ từ từ nói chuyện với anh đẹp trai này nhé.”
Cô vừa nhìn đã nhận ra anh đẹp trai này chính là người đã giải vây cho họ ở nhà hàng. Thanh Lan lại còn nói là không quen biết, không quen mà còn tìm được đến tận trường à? Hừ hừ, Thanh Lan, cậu đúng là không thật thà rồi.
Vu Hiểu Huyên vừa nghĩ mà tức giận, lại vừa quay đầu nhìn trộm bóng dáng hai người họ.
Ôi, hai người này đứng cạnh nhau quả thật rất đẹp đôi.
Người ngoài đi rồi, nét ấm áp trên mặt Phó Hoành Dật tan dần, đôi mày kiếm của anh hơi chau lại, nhìn xuống chân Thẩm Thanh Lan, “Chân đang bị thương mà không ở nhà nghỉ ngơi, còn ra ngoài chạy nhảy làm gì?”
Giọng điệu nghiêm nghị, hệt như người anh cả đang dạy dỗ đứa em gái không biết nghe lời.
“Tôi không sao.” Thẩm Thanh Lan bị Phó Hoành Dật nhìn như vậy, cảm thấy không thích ứng được.
Phó Hoành Dật đã tự tay xử lý vết thương ở chân cô, đương nhiên sẽ biết rằng với vết thương như vậy thì dù người sắt cũng không hồi phục nhanh được. Nhưng vừa rồi, nhìn dáng vẻ cô bước đi, anh gần như không thể nhận ra chân cô đang bị thương.
“Sao em phải gượng ép bản thân mình như vậy.” Phó Hoành Dật thở dài một tiếng, giọng nói dịu đi.
Thẩm Thanh Lan cảm thấy hơi mất tự nhiên khi bị nói như vậy. Thật ra đây chỉ là thói quen của cô, không phải gượng ép, so với những việc đã từng trải qua, trong mắt cô, đây cũng chẳng được coi là vết thương.
Nhìn dáng vẻ trầm lặng của Thẩm Thanh Lan, Phó Hoành Dật lại càng bất lực, nhưng cũng không thể không tò mò rốt cuộc ngày xưa cô đã phải trải qua những gì mà khiến tính cánh cô trở nên kiên cường và dửng dưng đến vậy.
“Tôi sắp phải về quân đội rồi, hôm nay tôi đến là để nói với em một tiếng.” Phó Hoành Dật vào thẳng vấn đề.
Vì thế nên bây giờ anh đến tạm biệt cô? Thẩm Thanh Lan hiểu, chỉ là mối quan hệ giữa hai người thân thiết thế sao? Sắp về quân ngũ còn phải cố ý đến tạm biệt sao?
Trong mắt cô có một cảm xúc mơ hồ, nhưng Phó Hoành Dật vẫn nhìn thấy sự khó hiểu trong đôi mắt đó. Thật ra anh cũng cảm thấy khó hiểu, đi thì cũng sắp đi rồi, vậy mà anh vẫn cảm thấy không yên tâm về cô, không nhìn thấy cô ở nhà họ Thẩm liền chạy đến đây tìm cô.
Phó Hoành Dật day trán, đôi lông mày hơi nhíu lại, “Có chuyện gì em cứ gọi điện cho tôi, tôi còn có một chuyện muốn nhờ em.”
Thì ra là có việc cần cô giúp.
“Anh nói đi.”
“Ông nội tôi thường ở nhà một mình, tôi thấy ông rất quý em, hy vọng khi rảnh rỗi em có thể qua thăm ông một chút.”
Giọng điệu của Phó Hoành Dật rất trịnh trọng, cô nghe ra được sự quan tâm thật sự của anh dành cho ông nội mình.
“Được.” Thẩm Thanh Lan trả lời không chút miễn cưỡng, cô cũng rất quý mến ông lão có tính tình như trẻ con ấy.
“Cảm ơn em.”
Phó Hoành Dật vừa nói xong liền quay người đi, không phải là anh không muốn đưa Thẩm Thanh Lan về, mà thật sự không kịp nữa. Vốn dĩ anh không phải về doanh trại sớm như vậy, nhưng hôm nay lại vừa nhận được thông báo, có một nhiệm vụ khẩn, thời gian cấp bách, cũng phải hết sức cố gắng mới có thể gặp được Thẩm Thanh Lan một lúc như vậy.
Vốn dĩ có thể gọi điện thoại cho cô, nhưng hôm nay Thẩm Thanh Lan có bài thi nên đã tắt máy, ra khỏi phòng thi lại quên luôn việc bật máy lên, nên Phó Hoành Dật mới không liên lạc được với cô.
Đi được vài bước, Phó Hoành Dật liền quay lại, rút thứ gì đó ra từ trong ngực, “Đừng ỷ còn trẻ mà không để tâm đến sức khỏe, vết thương trên chân em vẫn cần được điều trị cẩn thận, loại thuốc xoa bóp này rất có hiệu quả, nhớ bôi đấy.”
Lần này Phó Hoành Dật đi thật.
Thẩm Thanh Lan nhìn theo Phó Hoành Dật đến phía góc đường. Nghe thấy tiếng xe Jeep quân dụng nổ máy, thấy anh bước lên xe, đóng cửa lại, nhìn bóng dáng chiếc xe biến mất nơi cuối đường rồi cô mới vẫy tay bắt taxi.
Nếu có ai đó ở đây, nhất định sẽ phải cảm thán khen ngợi tài trang điểm khéo léo thành thạo của cô, mà rõ ràng thường ngày cô còn không hề trang điểm.
Có điều vết thương ở chân thì không thể khỏi trong chốc lát được. Tối hôm qua trước lúc ra về, Phó Hoành Dật còn quay lại đưa cho cô một chai dầu thuốc, giúp cô xoa bóp một lúc lâu, quả thật sáng nay tỉnh dậy đã không còn đau nữa.
Nếu là người khác, có lẽ hôm nay đi lại còn gặp khó khăn. Nhưng Thẩm Thanh Lan hoàn toàn có thể phớt lờ một chút đau đớn này. Bởi vậy khi cô đến trường, mọi người hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của cô.
“Thanh Lan, chiều nay thi xong, chúng ta đến quán bar mà lần trước tớ nói với cậu nhé, được không?” Vu Hiểu Huyên ôm cánh tay cô, chớp chớp mắt ra vẻ đáng yêu.
Đôi mắt cười cong cong của Vu Hiểu Huyên khẽ chớp chớp, mặt cô có nét phúng phính như trẻ con, trông rất đáng yêu. Nhất là lúc tỏ vẻ làm nũng, thật sự chẳng mấy ai có thể từ chối cô.
Hôm nay là môn thi cuối cùng của họ trong học kỳ này, thi xong là sẽ được giải thoát, Thẩm Thanh Lan nghĩ rồi gật đầu.
“Yeah, tớ biết Thanh Lan tuyệt vời nhất mà, thơm một cái.” Vu Hiểu Huyên mừng rỡ.
“Ngô Thiến, cậu có muốn đi chung với bọn tớ không?” Vu Hiểu Huyên hỏi Ngô Thiến nãy giờ vẫn đang vùi đầu vào ôn bài.
Ngô Thiến liếc nhìn Vu Hiểu Huyên, “Không.”
Thái độ hết sức lạnh lùng.
Vu Hiểu Huyên chép miệng, vốn biết sẽ như vậy mà. Ở cùng phòng với Ngô Thiến hơn ba năm, cô ấy chưa từng thật sự hòa nhập vào tập thể, không hề qua lại với bất cứ ai. Hằng ngày, nếu không phải lên lớp thì sẽ đi làm thêm. Chỉ e là lúc sát kỳ thi mới gặp được cô ấy trong phòng ngủ.
Còn những hoạt động trong phòng ký túc cô ấy cũng không tham gia, dù có mời cũng đều từ chối.
Tính cách Vu Hiểu Huyên hoạt bát, lại rất biết cách giao tiếp với mọi người. Đến một người lạnh lùng như Thẩm Thanh Lan vốn không thích tiếp xúc với người khác cũng thích Vu Hiểu Huyên, vậy mà Ngô Thiến lại là một ngoại lệ.
“Phương Đồng, còn cậu, đi cùng không?”
Phương Đồng đang trang điểm, nghe Vu Hiểu Huyên hỏi vậy cũng không dừng tay, “Tối nay tớ hẹn đi xem phim với bạn trai rồi, không muốn làm tổn thương hội FA các cậu đâu.”
“Lại đi với bạn trai, Phương Đồng, cậu không thể có chút chí khí được à.” Vu Hiểu Huyên hờn dỗi.
“Tớ chính là kiểu người không có chí khí như vậy đó, sao nào, cậu cắn tớ chắc.” Phương Đồng cười nhạt, liếc xéo Vu Hiểu Huyên.
Hai người họ đúng là oan gia, ngày nào mà không xỏ xiên nhau đôi ba câu là lại khó chịu.
Thẩm Thanh Lan lẳng lặng nhìn hai người họ, mắt ánh lên chút niềm vui, thật ra một cuộc sống như vậy cũng rất tốt.
Buổi tối, chuyến đi đến quán bar của Thẩm Thanh Lan và Vu Hiểu Huyên cuối cùng vẫn không thành.
Thẩm Thanh Lan nhìn người đàn ông đang nán lại trước mặt mình với ánh mắt nghi hoặc.
Còn Vu Hiểu Huyên thì mở to mắt, đây không phải... đây không phải là người mà…
Phó Hoành Dật không hề giải thích tại sao anh xuất hiện trước cổng trường, mà chỉ nhìn về phía Vu Hiểu Huyên, “Tôi tìm Thanh Lan có chút việc, cô cho tôi mượn cô ấy một lúc được không?”
Giọng nói trầm ấm dễ nghe của anh lọt vào tai Vu Hiểu Huyên cứ vang vọng như những âm thanh thần tiên. Vu Hiểu Huyên gật đầu như gà mổ thóc, vừa đi ra khỏi trường, vừa không quên vẫy vẫy tay với Thẩm Thanh Lan, “Vậy thôi Thanh Lan, tớ về trước đây. Cậu cứ từ từ nói chuyện với anh đẹp trai này nhé.”
Cô vừa nhìn đã nhận ra anh đẹp trai này chính là người đã giải vây cho họ ở nhà hàng. Thanh Lan lại còn nói là không quen biết, không quen mà còn tìm được đến tận trường à? Hừ hừ, Thanh Lan, cậu đúng là không thật thà rồi.
Vu Hiểu Huyên vừa nghĩ mà tức giận, lại vừa quay đầu nhìn trộm bóng dáng hai người họ.
Ôi, hai người này đứng cạnh nhau quả thật rất đẹp đôi.
Người ngoài đi rồi, nét ấm áp trên mặt Phó Hoành Dật tan dần, đôi mày kiếm của anh hơi chau lại, nhìn xuống chân Thẩm Thanh Lan, “Chân đang bị thương mà không ở nhà nghỉ ngơi, còn ra ngoài chạy nhảy làm gì?”
Giọng điệu nghiêm nghị, hệt như người anh cả đang dạy dỗ đứa em gái không biết nghe lời.
“Tôi không sao.” Thẩm Thanh Lan bị Phó Hoành Dật nhìn như vậy, cảm thấy không thích ứng được.
Phó Hoành Dật đã tự tay xử lý vết thương ở chân cô, đương nhiên sẽ biết rằng với vết thương như vậy thì dù người sắt cũng không hồi phục nhanh được. Nhưng vừa rồi, nhìn dáng vẻ cô bước đi, anh gần như không thể nhận ra chân cô đang bị thương.
“Sao em phải gượng ép bản thân mình như vậy.” Phó Hoành Dật thở dài một tiếng, giọng nói dịu đi.
Thẩm Thanh Lan cảm thấy hơi mất tự nhiên khi bị nói như vậy. Thật ra đây chỉ là thói quen của cô, không phải gượng ép, so với những việc đã từng trải qua, trong mắt cô, đây cũng chẳng được coi là vết thương.
Nhìn dáng vẻ trầm lặng của Thẩm Thanh Lan, Phó Hoành Dật lại càng bất lực, nhưng cũng không thể không tò mò rốt cuộc ngày xưa cô đã phải trải qua những gì mà khiến tính cánh cô trở nên kiên cường và dửng dưng đến vậy.
“Tôi sắp phải về quân đội rồi, hôm nay tôi đến là để nói với em một tiếng.” Phó Hoành Dật vào thẳng vấn đề.
Vì thế nên bây giờ anh đến tạm biệt cô? Thẩm Thanh Lan hiểu, chỉ là mối quan hệ giữa hai người thân thiết thế sao? Sắp về quân ngũ còn phải cố ý đến tạm biệt sao?
Trong mắt cô có một cảm xúc mơ hồ, nhưng Phó Hoành Dật vẫn nhìn thấy sự khó hiểu trong đôi mắt đó. Thật ra anh cũng cảm thấy khó hiểu, đi thì cũng sắp đi rồi, vậy mà anh vẫn cảm thấy không yên tâm về cô, không nhìn thấy cô ở nhà họ Thẩm liền chạy đến đây tìm cô.
Phó Hoành Dật day trán, đôi lông mày hơi nhíu lại, “Có chuyện gì em cứ gọi điện cho tôi, tôi còn có một chuyện muốn nhờ em.”
Thì ra là có việc cần cô giúp.
“Anh nói đi.”
“Ông nội tôi thường ở nhà một mình, tôi thấy ông rất quý em, hy vọng khi rảnh rỗi em có thể qua thăm ông một chút.”
Giọng điệu của Phó Hoành Dật rất trịnh trọng, cô nghe ra được sự quan tâm thật sự của anh dành cho ông nội mình.
“Được.” Thẩm Thanh Lan trả lời không chút miễn cưỡng, cô cũng rất quý mến ông lão có tính tình như trẻ con ấy.
“Cảm ơn em.”
Phó Hoành Dật vừa nói xong liền quay người đi, không phải là anh không muốn đưa Thẩm Thanh Lan về, mà thật sự không kịp nữa. Vốn dĩ anh không phải về doanh trại sớm như vậy, nhưng hôm nay lại vừa nhận được thông báo, có một nhiệm vụ khẩn, thời gian cấp bách, cũng phải hết sức cố gắng mới có thể gặp được Thẩm Thanh Lan một lúc như vậy.
Vốn dĩ có thể gọi điện thoại cho cô, nhưng hôm nay Thẩm Thanh Lan có bài thi nên đã tắt máy, ra khỏi phòng thi lại quên luôn việc bật máy lên, nên Phó Hoành Dật mới không liên lạc được với cô.
Đi được vài bước, Phó Hoành Dật liền quay lại, rút thứ gì đó ra từ trong ngực, “Đừng ỷ còn trẻ mà không để tâm đến sức khỏe, vết thương trên chân em vẫn cần được điều trị cẩn thận, loại thuốc xoa bóp này rất có hiệu quả, nhớ bôi đấy.”
Lần này Phó Hoành Dật đi thật.
Thẩm Thanh Lan nhìn theo Phó Hoành Dật đến phía góc đường. Nghe thấy tiếng xe Jeep quân dụng nổ máy, thấy anh bước lên xe, đóng cửa lại, nhìn bóng dáng chiếc xe biến mất nơi cuối đường rồi cô mới vẫy tay bắt taxi.
Tác giả :
Cửu Mạch Ly