Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 144: Vào quân đội
Lúc xuống tầng, bắt gặp ánh mắt của Phó Hoành Dật, thấy anh nở nụ cười trấn an với mình, Thẩm Thanh Lan không nhịn được mỉm cười.
“Ba, hôm nay ba về tìm con đúng không?” Thẩm Thanh Lan đi thẳng vào vấn đề.
Thẩm Khiêm cười, “Thanh Lan vẫn thông minh như lúc nhỏ, ba còn chưa nói mà con đã biết.”
Thẩm Thanh Lan không trả lời, Thẩm Khiêm tiếp tục nói: “Lúc bé, con thích nhất là ngồi trên vai ba, để ba cõng con chạy, còn nói khi lớn lên, con muốn làm quân nhân để bảo vệ quốc gia giống ba.”
Nhắc tới chuyện lúc nhỏ, Thẩm Thanh Lan ngẩn người, trong trí nhớ ít ỏi của mình, cô nhớ người cô thích nhất lúc nhỏ là ba. Trong lòng cô, ba là một anh hùng vĩ đại, rất giỏi giang, không có gì là không làm được.
Từ khi nào mà ba ở trong lòng cô đã dần xa cách? Là khi bị bọn buôn người bắt cóc, ngày đêm chờ ba đến cứu nhưng không chờ được? Là lần đầu tiên cô bị người trong tổ chức đánh suýt chết, chỉ còn một hơi thở yếu ớt? Là lần đầu tiên cô giơ dao lên đâm vào tim người khác?
Thẩm Thanh Lan vẫn im lặng, nhưng khí chất trên người càng thêm lạnh lẽo.
Thẩm Khiêm dường như không phát hiện sự khác thường của con gái, chỉ tự nói tiếp: “Chắc con không biết, lúc ba tìm được con thì trong lòng ba vui vẻ biết bao. Nhưng không lâu sau đó, ba nhận ra con không thích quân nhân nên đã rất thất vọng, luôn không kìm được nhớ đến cô bé ôm cổ ba, nói muốn làm đại anh hùng như ba.”
Thẩm Thanh Lan nghe Thẩm Khiêm nhắc lại quá khứ thì ánh mắt dần mơ màng.
“An, lần này chúng ta bị gài bẫy, đã bị quân đội bao vây, trang bị của bọn họ tốt hơn chúng ta, e rằng lần này không trốn thoát được rồi.”
“An, tôi bị thương rồi. Cậu đừng lo cho tôi, tôi sẽ chỉ liên lụy đến cậu thôi.”
“An, lát nữa tôi đánh lạc hướng bọn họ, cậu nhân cơ hội chạy đi! Không có tôi liên lụy, cậu nhất định có thể đi ra an toàn. Sau khi đi ra ngoài, nhất định phải tìm ra người đứng sau tính kế chúng ta, báo thù cho tôi.”
“An, đi mau, đừng để ý đến tôi.”
“An, đừng quay lại.”
Là ai? Ai hét bên tai cô, bảo cô chạy mau, dùng máu tươi để mở ra một con đường sống cho cô?
Trước mắt Thẩm Thanh Lan như có ánh sáng lóe lên. Cô hoàn hồn lại từ trong trí nhớ xa xôi, ánh mắt lập tức trở nên ác liệt.
Thẩm Khiêm cuối cùng cũng phát hiện con gái có điều gì là lạ, “Thanh Lan, con làm sao vậy?”
Đáy mắt Thẩm Thanh Lan tỉnh táo trở lại, sự lạnh lẽo quanh người biến mất, “Ba nói tiếp đi.”
Thẩm Khiêm nhìn cô, tiếp tục nói: “Hôm nay, bạn ba gửi cho ba xem một video, hỏi ba đó có phải con gái của ba không. Lúc đầu ba còn hơi bối rối, đến khi xem xong video, ba biết con gái ba vẫn là một đứa trẻ lương thiện dũng cảm.”
Thẩm Thanh Lan dường như hiểu mục đích hôm nay Thẩm Khiêm tìm mình, liền mím môi.
“Thanh Lan, sau khi tốt nghiệp thì vào quân đội đi. Tuy con không tốt nghiệp quân đội chính quy, nhưng với thân thủ của con, còn có ba, sau này con nhất định sẽ có thành tựu không tệ trong quân đội.” Thẩm Khiêm nói ra mục đích tối nay.
Thẩm Thanh Lan nhếch môi cười giễu, cúi đầu không trả lời, đáy mắt lại lạnh băng.
Cô nhìn tay mình, ngón áp út bên tay trái đeo một chiếc nhẫn. Ánh mắt cô dán chặt vào đó, lớp băng ở đáy mắt dần tan ra.
“Con từ chối.” Thẩm Thanh Lan từ từ nói.
Câu trả lời trong dự đoán, Thẩm Khiêm không có thất vọng mà ngược lại còn thả lỏng. Trước khi về nhà, ông cũng đã đoán được kết quả này, nếu không phải lãnh đạo trong đội bảo ông làm người thương thuyết, không nên bỏ qua mầm tốt như vậy thì ông đã không nói với cô rồi.
Ông mỉm cười, vỗ vai Thẩm Thanh Lan, “Con hãy suy nghĩ kỹ đề nghị của ba. Nếu con không thích thì ba sẽ không ép con.”
Khuôn mặt khác hẳn với lúc khuyên khiến Thẩm Thanh Lan hơi bất ngờ. Cô cho rằng Thẩm Khiêm nhất định sẽ khuyên cô vào quân đội.
Thẩm Khiêm thấy vẻ mặt của Thẩm Thanh Lan thì cười dịu dàng, “Thật ra là do đồng đội của ba thấy video kia, cảm thấy hứng thú với con, mong rằng con có thể gia nhập quân đội nên mới bảo ba làm người thương thuyết.” Ông thành thật, thuyết phục không thành thì liền bán đứng đồng đội, ai bảo vừa rồi ông nhận ra sau khi bản thân nói đến mục đích, Thẩm Thanh Lan đã trở nên xa cách với ông chứ.
Con gái từ lúc trở về vẫn không thân thiết với ông lắm. Nếu vì chuyện này mà xảy ra hiềm khích thì ông muốn khóc cũng không có chỗ khóc.
“Thanh Lan, bỏ qua thân phận quân nhân, đứng trên góc độ làm cha, dù con có lựa chọn thế nào thì ba cũng đều ủng hộ.” Không chỉ vì mẹ đã căn dặn trước khi qua đời, mà còn vì sự áy náy của một người cha. Lần nói chuyện trước, ông đã để lại cho Thẩm Thanh Lan một ký ức không vui.
Nhìn Thẩm Khiêm, Thẩm Thanh Lan không nói gì cả, nhưng ý lạnh trong đáy mắt dần dần bị một cảm xúc không tên thay thế.
“Thật ra ba rất vui vì được về nhà. Gần đây, trong quân đội có nhiều chuyện nên ba không có thời gian để về, hiếm khi được dùng cơm chung với mọi người, nói đi nói lại thì vẫn là nhờ phúc của con.” Thẩm Khiêm nở nụ cười.
Thẩm Thanh Lan cười khẽ, thầm nghĩ có phải trước đây cô đã có cái nhìn phiến diện về người cha này rồi không?
Thấy Phó Hoành Dật đang đi về phía này, Thẩm Khiêm cười cười, “Mới xa vợ một lát mà lo lắng rồi?”
Phó Hoành Dật cũng cười, “Ông nội nói mệt, nên con đưa ông nội về trước. Con đến tìm Thanh Lan để báo một tiếng, đợi lát nữa con sẽ tới đón cô ấy.”
Thẩm Thanh Lan suy nghĩ một chút, “Em đi cùng anh.”
Phó Hoành Dật nhìn Thẩm Khiêm. Thấy ông xua xua tay, đôi vợ chồng son liền ra về.
“Sao tay vẫn lạnh như vậy?” Phó Hoành Dật vẫn nắm tay Thẩm Thanh Lan cảm nhận được sự lạnh lẽo trên tay cô, anh nhíu mày, sau đó nhét tay cô vào túi áo khoác của mình.
Thẩm Khiêm thấy con gái trở nên ấm áp khi đứng cạnh Phó Hoành Dật thì vui mừng cười cười.
**
Thẩm Quân Dục và Hàn Dịch dẫn Vu Hiểu Huyên ra khỏi quán bar. Thấy Vu Hiểu Huyên đã ngà ngà, Thẩm Quân Dục nói, “Nhà em ở đâu? Anh đưa em về.”
Vu Hiểu Huyên còn chưa trả lời thì Hàn Dịch đã cướp lời, “Tôi biết nhà cô ấy ở đâu, tôi đưa cô ấy về. Cậu về trước đi.”
“Tôi không muốn tên ẻo lả nhà anh đưa về, tôi muốn nam thần.” Vừa nghe lời nói của Hàn Dịch, Vu Hiểu Huyên liền xù lông lên.
Hàn Dịch cắn răng, “Con bé chết tiệt kia, cô nói ai là đồ ẻo lả?”
“Nói anh đó, đồ ẻo lả, đồ lưu manh, đồ cặn bã.” Vu Hiểu Huyên lập tức mắng lại, rõ ràng là đã say bí tỉ, nhưng cái miệng vẫn không chịu yên dù chỉ một giây.
Mắt Hàn Dịch bùng lửa giận, thật sự muốn bóp chết con bé chết tiệt này.
Thẩm Quân Dục nhíu mày, nói: “Hay là để tôi đưa cô ấy về. Cậu nói địa chỉ cho tôi biết.” Anh thật sự sợ hai người này đánh nhau, mặc dù Hàn Dịch chưa bao giờ đánh phụ nữ.
Hàn Dịch nghiến răng nói: “Không cần, tôi đưa cô ấy về. Tôi không tin tôi không trị được con bé chết tiệt này.”
“Ba, hôm nay ba về tìm con đúng không?” Thẩm Thanh Lan đi thẳng vào vấn đề.
Thẩm Khiêm cười, “Thanh Lan vẫn thông minh như lúc nhỏ, ba còn chưa nói mà con đã biết.”
Thẩm Thanh Lan không trả lời, Thẩm Khiêm tiếp tục nói: “Lúc bé, con thích nhất là ngồi trên vai ba, để ba cõng con chạy, còn nói khi lớn lên, con muốn làm quân nhân để bảo vệ quốc gia giống ba.”
Nhắc tới chuyện lúc nhỏ, Thẩm Thanh Lan ngẩn người, trong trí nhớ ít ỏi của mình, cô nhớ người cô thích nhất lúc nhỏ là ba. Trong lòng cô, ba là một anh hùng vĩ đại, rất giỏi giang, không có gì là không làm được.
Từ khi nào mà ba ở trong lòng cô đã dần xa cách? Là khi bị bọn buôn người bắt cóc, ngày đêm chờ ba đến cứu nhưng không chờ được? Là lần đầu tiên cô bị người trong tổ chức đánh suýt chết, chỉ còn một hơi thở yếu ớt? Là lần đầu tiên cô giơ dao lên đâm vào tim người khác?
Thẩm Thanh Lan vẫn im lặng, nhưng khí chất trên người càng thêm lạnh lẽo.
Thẩm Khiêm dường như không phát hiện sự khác thường của con gái, chỉ tự nói tiếp: “Chắc con không biết, lúc ba tìm được con thì trong lòng ba vui vẻ biết bao. Nhưng không lâu sau đó, ba nhận ra con không thích quân nhân nên đã rất thất vọng, luôn không kìm được nhớ đến cô bé ôm cổ ba, nói muốn làm đại anh hùng như ba.”
Thẩm Thanh Lan nghe Thẩm Khiêm nhắc lại quá khứ thì ánh mắt dần mơ màng.
“An, lần này chúng ta bị gài bẫy, đã bị quân đội bao vây, trang bị của bọn họ tốt hơn chúng ta, e rằng lần này không trốn thoát được rồi.”
“An, tôi bị thương rồi. Cậu đừng lo cho tôi, tôi sẽ chỉ liên lụy đến cậu thôi.”
“An, lát nữa tôi đánh lạc hướng bọn họ, cậu nhân cơ hội chạy đi! Không có tôi liên lụy, cậu nhất định có thể đi ra an toàn. Sau khi đi ra ngoài, nhất định phải tìm ra người đứng sau tính kế chúng ta, báo thù cho tôi.”
“An, đi mau, đừng để ý đến tôi.”
“An, đừng quay lại.”
Là ai? Ai hét bên tai cô, bảo cô chạy mau, dùng máu tươi để mở ra một con đường sống cho cô?
Trước mắt Thẩm Thanh Lan như có ánh sáng lóe lên. Cô hoàn hồn lại từ trong trí nhớ xa xôi, ánh mắt lập tức trở nên ác liệt.
Thẩm Khiêm cuối cùng cũng phát hiện con gái có điều gì là lạ, “Thanh Lan, con làm sao vậy?”
Đáy mắt Thẩm Thanh Lan tỉnh táo trở lại, sự lạnh lẽo quanh người biến mất, “Ba nói tiếp đi.”
Thẩm Khiêm nhìn cô, tiếp tục nói: “Hôm nay, bạn ba gửi cho ba xem một video, hỏi ba đó có phải con gái của ba không. Lúc đầu ba còn hơi bối rối, đến khi xem xong video, ba biết con gái ba vẫn là một đứa trẻ lương thiện dũng cảm.”
Thẩm Thanh Lan dường như hiểu mục đích hôm nay Thẩm Khiêm tìm mình, liền mím môi.
“Thanh Lan, sau khi tốt nghiệp thì vào quân đội đi. Tuy con không tốt nghiệp quân đội chính quy, nhưng với thân thủ của con, còn có ba, sau này con nhất định sẽ có thành tựu không tệ trong quân đội.” Thẩm Khiêm nói ra mục đích tối nay.
Thẩm Thanh Lan nhếch môi cười giễu, cúi đầu không trả lời, đáy mắt lại lạnh băng.
Cô nhìn tay mình, ngón áp út bên tay trái đeo một chiếc nhẫn. Ánh mắt cô dán chặt vào đó, lớp băng ở đáy mắt dần tan ra.
“Con từ chối.” Thẩm Thanh Lan từ từ nói.
Câu trả lời trong dự đoán, Thẩm Khiêm không có thất vọng mà ngược lại còn thả lỏng. Trước khi về nhà, ông cũng đã đoán được kết quả này, nếu không phải lãnh đạo trong đội bảo ông làm người thương thuyết, không nên bỏ qua mầm tốt như vậy thì ông đã không nói với cô rồi.
Ông mỉm cười, vỗ vai Thẩm Thanh Lan, “Con hãy suy nghĩ kỹ đề nghị của ba. Nếu con không thích thì ba sẽ không ép con.”
Khuôn mặt khác hẳn với lúc khuyên khiến Thẩm Thanh Lan hơi bất ngờ. Cô cho rằng Thẩm Khiêm nhất định sẽ khuyên cô vào quân đội.
Thẩm Khiêm thấy vẻ mặt của Thẩm Thanh Lan thì cười dịu dàng, “Thật ra là do đồng đội của ba thấy video kia, cảm thấy hứng thú với con, mong rằng con có thể gia nhập quân đội nên mới bảo ba làm người thương thuyết.” Ông thành thật, thuyết phục không thành thì liền bán đứng đồng đội, ai bảo vừa rồi ông nhận ra sau khi bản thân nói đến mục đích, Thẩm Thanh Lan đã trở nên xa cách với ông chứ.
Con gái từ lúc trở về vẫn không thân thiết với ông lắm. Nếu vì chuyện này mà xảy ra hiềm khích thì ông muốn khóc cũng không có chỗ khóc.
“Thanh Lan, bỏ qua thân phận quân nhân, đứng trên góc độ làm cha, dù con có lựa chọn thế nào thì ba cũng đều ủng hộ.” Không chỉ vì mẹ đã căn dặn trước khi qua đời, mà còn vì sự áy náy của một người cha. Lần nói chuyện trước, ông đã để lại cho Thẩm Thanh Lan một ký ức không vui.
Nhìn Thẩm Khiêm, Thẩm Thanh Lan không nói gì cả, nhưng ý lạnh trong đáy mắt dần dần bị một cảm xúc không tên thay thế.
“Thật ra ba rất vui vì được về nhà. Gần đây, trong quân đội có nhiều chuyện nên ba không có thời gian để về, hiếm khi được dùng cơm chung với mọi người, nói đi nói lại thì vẫn là nhờ phúc của con.” Thẩm Khiêm nở nụ cười.
Thẩm Thanh Lan cười khẽ, thầm nghĩ có phải trước đây cô đã có cái nhìn phiến diện về người cha này rồi không?
Thấy Phó Hoành Dật đang đi về phía này, Thẩm Khiêm cười cười, “Mới xa vợ một lát mà lo lắng rồi?”
Phó Hoành Dật cũng cười, “Ông nội nói mệt, nên con đưa ông nội về trước. Con đến tìm Thanh Lan để báo một tiếng, đợi lát nữa con sẽ tới đón cô ấy.”
Thẩm Thanh Lan suy nghĩ một chút, “Em đi cùng anh.”
Phó Hoành Dật nhìn Thẩm Khiêm. Thấy ông xua xua tay, đôi vợ chồng son liền ra về.
“Sao tay vẫn lạnh như vậy?” Phó Hoành Dật vẫn nắm tay Thẩm Thanh Lan cảm nhận được sự lạnh lẽo trên tay cô, anh nhíu mày, sau đó nhét tay cô vào túi áo khoác của mình.
Thẩm Khiêm thấy con gái trở nên ấm áp khi đứng cạnh Phó Hoành Dật thì vui mừng cười cười.
**
Thẩm Quân Dục và Hàn Dịch dẫn Vu Hiểu Huyên ra khỏi quán bar. Thấy Vu Hiểu Huyên đã ngà ngà, Thẩm Quân Dục nói, “Nhà em ở đâu? Anh đưa em về.”
Vu Hiểu Huyên còn chưa trả lời thì Hàn Dịch đã cướp lời, “Tôi biết nhà cô ấy ở đâu, tôi đưa cô ấy về. Cậu về trước đi.”
“Tôi không muốn tên ẻo lả nhà anh đưa về, tôi muốn nam thần.” Vừa nghe lời nói của Hàn Dịch, Vu Hiểu Huyên liền xù lông lên.
Hàn Dịch cắn răng, “Con bé chết tiệt kia, cô nói ai là đồ ẻo lả?”
“Nói anh đó, đồ ẻo lả, đồ lưu manh, đồ cặn bã.” Vu Hiểu Huyên lập tức mắng lại, rõ ràng là đã say bí tỉ, nhưng cái miệng vẫn không chịu yên dù chỉ một giây.
Mắt Hàn Dịch bùng lửa giận, thật sự muốn bóp chết con bé chết tiệt này.
Thẩm Quân Dục nhíu mày, nói: “Hay là để tôi đưa cô ấy về. Cậu nói địa chỉ cho tôi biết.” Anh thật sự sợ hai người này đánh nhau, mặc dù Hàn Dịch chưa bao giờ đánh phụ nữ.
Hàn Dịch nghiến răng nói: “Không cần, tôi đưa cô ấy về. Tôi không tin tôi không trị được con bé chết tiệt này.”
Tác giả :
Cửu Mạch Ly