Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 13: Nhà họ phó tưng bừng
Tin tức do nhà họ Phó truyền ra, người kích động nhất không phải là các cô thiên kim trong thành phố, mà là Thẩm Hi Đồng của nhà họ Thẩm đang nằm trong tâm bão.
Lúc biết cháu dâu Phó lão gia chọn là Thẩm tiểu thư, dù có muốn cô ta cũng chẳng giấu nổi nét mừng rỡ như điên trong mắt. Con gái nhà họ Thẩm có tuổi tác tương đương với Phó Hoành Dật, trừ cô ta ra thì còn ai nữa?
Thẩm Hi Đồng rất tự tin với bản thân mình. Cho dù cô ta chỉ là con nuôi của nhà họ Thẩm nhưng vẫn cảm nhận được Sở Vân Dung nuôi dưỡng cô ta như con gái ruột. Trên thực tế, ngay cả con gái ruột Thẩm Thanh Lan cũng không được hưởng tình yêu của Sở Vân Dung.
Nhà họ Thẩm đối xử rất tốt với Thẩm Hi Đồng. Từ nhỏ cô ta đã được nhận nền giáo dục ưu tú. Chính bản thân cô ta cũng cố gắng phấn đấu, tốt nghiệp trường danh tiếng, chơi dương cầm tốt. Sở Vân Dung tham dự bất cứ hoạt động nào cũng dẫn cô ta theo, ngầm xem cô ta là người thừa kế.
Thẩm Hi Đồng rất xinh đẹp. Mặc dù có một tuổi thơ khổ sở, nhưng sau thời gian sống an nhàn sung sướng ở nhà họ Thẩm, trông cô ta cũng có vẻ quyền quý của thiên kim, lại còn có gia thế là nhà họ Thẩm nên rất nổi danh trong Bắc Kinh.
Còn Thẩm Thanh Lan thì ngược lại, khi cô vừa trở về nhà, trừ lần cô tham gia tiệc do nhà họ Thẩm tổ chức ra thì không còn tham gia bất cứ buổi tiệc nào nữa. Trong thành phố này chẳng mấy ai biết đến cô, tuy ông bà nội đều rất thương yêu, nhưng trừ thành tích học tập xuất sắc thì cô còn có cái gì để mà so sánh đây?
À, cũng chẳng phải là không có, ít nhất khuôn mặt đó của cô cũng rất hấp dẫn. Ngay cả Thẩm Hi Đồng là phái nữ mà cũng phải thừa nhận rằng gương mặt Thẩm Thanh Lan đẹp đến mức làm người ta không thở nổi, khiến người khác... rất muốn phá hủy nó.
Nhưng thế thì sao, với gia thế của nhà họ Phó thì chắc chắn chọn vợ không chỉ nhìn mặt được, Thẩm Thanh Lan, hừ, đừng đùa.
Cũng trong hôm đó, Thẩm Hi Đồng vui mừng rạo rực đến trung tâm mua sắm, cô ta phải chuẩn bị quà cáp đến thăm hỏi Phó lão gia mới được.
Còn nam chính trong chuyện này - Phó Hoành Dật vẫn chưa hay biết gì. Đáng ra hôm nay anh phải về quân đội, nhưng vừa mới nói vậy, Phó lão gia đã liền ôm ngực, ra vẻ đau lòng gần chết, chỉ trích Phó Hoành Dật bất hiếu, ông nội bị bệnh nặng, chẳng còn bao nhiêu ngày nữa, khó khắn lắm mới chờ được anh về. Anh thì sao, lại muốn bỏ ông nội đang bệnh lại để về quân đội, bất hiếu, bất hiếu, bất hiếu quá.
Ông vừa gào lên vừa không quên lén lút xoay người, lấy gừng giấu trong tay áo ra chà chà vào khóe mắt, nước mắt lập tức tuôn đầy mặt.
Gân xanh trên thái dương Phó Hoành Dật nảy lên, nhìn Phó lão gia vì giữ anh lại mà ngay cả gừng cũng lấy ra dùng luôn, hết cách đành thở dài, “Ông nội, cháu biết rồi, cháu gọi điện thoại liền đây, ở lại với ông nội thêm vài ngày.”
Phó lão gia vừa nghe anh nói xong thì liền ngừng gào, nhìn Phó Hoành Dật với vẻ nghi ngờ: “Thật không?”
Phó Hoành Dật gật đầu.
Phó lão gia nở nụ cười, bước lên vỗ vai anh, “Quả nhiên là cháu trai tốt của ông, không uổng công ông nội thương cháu.” Chỉ là nước mắt ông không tài nào ngưng chảy được, củ gừng này cay quá đi mất.
“Ông nội, lần sau muốn diễn kịch thì bảo vệ sĩ chuẩn bị cho ông một chai thuốc nhỏ mắt, không nên lấy gừng, mùi nồng lắm ạ.” Anh nói xong liền nhanh chân bước lên tầng.
Mặt Phó lão gia tái xanh, rồi lại không kìm được cúi đầu ngửi thử ống tay áo của mình, quả nhiên mùi gừng nồng nặc. Ông ghét bỏ chau mày rồi cũng đi lên theo.
Bất kể thế nào thì cháu trai cũng đã ở lại rồi, tiếp theo là đến cô bé nhà họ Thẩm.
Khóe môi Phó lão gia cong lên, đôi mắt sáng lòe lòe.
Tin tức của nhà họ Phó nhanh chóng lan khắp thành phố, đến cả tai Thẩm lão gia. Phản ứng đầu tiên của ông chính là lão Phó lại đang dòm ngó cháu gái bảo bối của mình rồi. Ông không để ý đến vợ già khuyên can, mặt mày xanh mét, nổi giận đùng đùng đuổi giết đến nhà họ Phó.
“Lão Phó, lão già khốn nạn, ông đi ra cho tôi.”
Thẩm lão gia đứng dưới phòng khách nhà họ Phó, ngước lên tầng mà gào. Nhưng người bị gọi đến không phải Phó lão gia mà lại là Phó Hoành Dật.
“Ông Thẩm, ông làm gì vậy ạ?” Phó Hoành Dật thắc mắc nhìn Thẩm lão gia nổi giận đùng đùng.
Thẩm lão gia vừa thấy Phó Hoành Dật thì mắt liền trợn tròn, “Cháu tới đúng lúc lắm, ông cho cháu biết, đừng tưởng hai người loan tin thì ông sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này. Ông sẽ không đồng ý chuyện của cháu và Lan Lan đâu.”
Sự thắc mắc trong mắt Phó Hoành Dật lại càng dày thêm, không hiểu tại sao Thẩm lão gia lại nói như thế.
“Ông nói không đồng ý thì là không đồng ý sao? Ông đã hỏi Thanh Lan chưa?” Phó lão gia từ bên ngoài xông vào, ông vừa mới ra ngoài đi dạo một lúc đã thấy vệ sĩ mang vẻ mặt khó xử chạy tới, nói với ông là Thẩm lão gia đến nhà tìm ông tính sổ.
Nhìn thấy chính chủ, Thẩm lão gia lại càng tức giận, tay chỉ vào Phó lão gia cũng run run, “Tôi biết Lan Lan sẽ không đồng ý, cháu trai nhà ông đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không biết xấu hổ, dám xuống tay với cháu gái của tôi sao?”
“Tuổi của cháu tôi có lớn đâu, đàn ông ba mươi một nhành hoa, cháu tôi đang ở đúng độ tuổi như hoa, sao lại không xứng với cháu gái của ông chứ? Theo tôi thấy, hai đứa nó chính là duyên trời tác hợp.” Phó lão gia chống nạnh cãi nhau với Thẩm lão gia.
Trong lòng ông ghét bỏ Phó Hoành Dật lớn tuổi là một chuyện, nhưng để người khác nói như vậy thì không được, nhất là Thẩm lão gia.
“Nếu cháu trai của ông như một cành hoa thì cháu gái của tôi chính là mầm non vừa nhú.” Thẩm Vân Dịch không cam lòng yếu thế.
Tuổi tác của hai người cộng lại đã hơn trăm mà bây giờ lại như hai đứa trẻ ngây thơ.
Phó Hoành Dật bình thường vẫn luôn bình tĩnh ung dung, vậy mà lúc này mặt cũng hơi đen.
Hai ông lão vẫn còn cãi nhau đến “vui vẻ”, quên mất nhân vật chính mà họ nói đến vẫn còn ở hiện trường, hai người càng nói càng thái quá, bốn mắt nhìn nhau, tóe lửa khắp nơi. Thấy sắp đánh nhau đến nơi, Phó Hoành Dật bèn vội chen vào giữa hai người, ngăn cản một cuộc đại chiến sắp xảy ra.
“Hai ông ơi, có chuyện gì thì hai người cứ từ từ nói chuyện thôi.”
“Hừ, cái lão già ngoan cố này, ai muốn nói chuyện với ông ta chứ.” Đây là lời Phó lão gia.
“Hừ, ông ta nằm mơ giữa ban ngày, ông mới không thèm chấp nhặt.” Đây là lời của Thẩm lão gia.
Phòng khách im lặng như tờ.
“Hai ông, có ai nói cho cháu biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không ạ?” Phó Hoành Dật có thể đoán được đại khái, nhưng không rõ cụ thể thế nào.
Một câu nói đã nhắc nhở mục đích Thẩm lão gia tới đây ngày hôm nay, “Lão Phó, tôi cho ông biết, mặc kệ ông đã nói với người bên ngoài như thế nào, bây giờ ông phải đi ra giải thích rõ cho tôi. Cháu gái nhà tôi không có ý định vào nhà họ Phó, trước đó chỉ là lời đồn đại.”
“Có phải lời đồn hay không cũng chẳng do ông định đoạt. Nếu hai đứa trẻ thích nhau thì ông cũng không thể ngăn cản. Cháu nói đúng không, Hành Dật!” Nói xong, Phó lão gia lại nhìn Phó Hoành Dật, vẻ mặt đắc ý nếu như bỏ qua vẻ uy hiếp trong đôi mắt đó.
Thẩm lão gia nhìn về phía Phó Hoành Dật, rõ ràng là muốn nghe xem anh nói thế nào.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Thẩm lão gia, trong đầu Phó Hoành Dật bỗng hiện lên bóng dáng lạnh nhạt của Thẩm Thanh Lan, câu “cháu không thể lấy cô bé Thẩm Thanh Lan” đã đến bên miệng lại chẳng tài nào nói nên lời. Lòng anh mơ hồ có dự cảm, nếu nói lời này ra rồi thì chắc chắn sau này sẽ hối hận.
Lúc biết cháu dâu Phó lão gia chọn là Thẩm tiểu thư, dù có muốn cô ta cũng chẳng giấu nổi nét mừng rỡ như điên trong mắt. Con gái nhà họ Thẩm có tuổi tác tương đương với Phó Hoành Dật, trừ cô ta ra thì còn ai nữa?
Thẩm Hi Đồng rất tự tin với bản thân mình. Cho dù cô ta chỉ là con nuôi của nhà họ Thẩm nhưng vẫn cảm nhận được Sở Vân Dung nuôi dưỡng cô ta như con gái ruột. Trên thực tế, ngay cả con gái ruột Thẩm Thanh Lan cũng không được hưởng tình yêu của Sở Vân Dung.
Nhà họ Thẩm đối xử rất tốt với Thẩm Hi Đồng. Từ nhỏ cô ta đã được nhận nền giáo dục ưu tú. Chính bản thân cô ta cũng cố gắng phấn đấu, tốt nghiệp trường danh tiếng, chơi dương cầm tốt. Sở Vân Dung tham dự bất cứ hoạt động nào cũng dẫn cô ta theo, ngầm xem cô ta là người thừa kế.
Thẩm Hi Đồng rất xinh đẹp. Mặc dù có một tuổi thơ khổ sở, nhưng sau thời gian sống an nhàn sung sướng ở nhà họ Thẩm, trông cô ta cũng có vẻ quyền quý của thiên kim, lại còn có gia thế là nhà họ Thẩm nên rất nổi danh trong Bắc Kinh.
Còn Thẩm Thanh Lan thì ngược lại, khi cô vừa trở về nhà, trừ lần cô tham gia tiệc do nhà họ Thẩm tổ chức ra thì không còn tham gia bất cứ buổi tiệc nào nữa. Trong thành phố này chẳng mấy ai biết đến cô, tuy ông bà nội đều rất thương yêu, nhưng trừ thành tích học tập xuất sắc thì cô còn có cái gì để mà so sánh đây?
À, cũng chẳng phải là không có, ít nhất khuôn mặt đó của cô cũng rất hấp dẫn. Ngay cả Thẩm Hi Đồng là phái nữ mà cũng phải thừa nhận rằng gương mặt Thẩm Thanh Lan đẹp đến mức làm người ta không thở nổi, khiến người khác... rất muốn phá hủy nó.
Nhưng thế thì sao, với gia thế của nhà họ Phó thì chắc chắn chọn vợ không chỉ nhìn mặt được, Thẩm Thanh Lan, hừ, đừng đùa.
Cũng trong hôm đó, Thẩm Hi Đồng vui mừng rạo rực đến trung tâm mua sắm, cô ta phải chuẩn bị quà cáp đến thăm hỏi Phó lão gia mới được.
Còn nam chính trong chuyện này - Phó Hoành Dật vẫn chưa hay biết gì. Đáng ra hôm nay anh phải về quân đội, nhưng vừa mới nói vậy, Phó lão gia đã liền ôm ngực, ra vẻ đau lòng gần chết, chỉ trích Phó Hoành Dật bất hiếu, ông nội bị bệnh nặng, chẳng còn bao nhiêu ngày nữa, khó khắn lắm mới chờ được anh về. Anh thì sao, lại muốn bỏ ông nội đang bệnh lại để về quân đội, bất hiếu, bất hiếu, bất hiếu quá.
Ông vừa gào lên vừa không quên lén lút xoay người, lấy gừng giấu trong tay áo ra chà chà vào khóe mắt, nước mắt lập tức tuôn đầy mặt.
Gân xanh trên thái dương Phó Hoành Dật nảy lên, nhìn Phó lão gia vì giữ anh lại mà ngay cả gừng cũng lấy ra dùng luôn, hết cách đành thở dài, “Ông nội, cháu biết rồi, cháu gọi điện thoại liền đây, ở lại với ông nội thêm vài ngày.”
Phó lão gia vừa nghe anh nói xong thì liền ngừng gào, nhìn Phó Hoành Dật với vẻ nghi ngờ: “Thật không?”
Phó Hoành Dật gật đầu.
Phó lão gia nở nụ cười, bước lên vỗ vai anh, “Quả nhiên là cháu trai tốt của ông, không uổng công ông nội thương cháu.” Chỉ là nước mắt ông không tài nào ngưng chảy được, củ gừng này cay quá đi mất.
“Ông nội, lần sau muốn diễn kịch thì bảo vệ sĩ chuẩn bị cho ông một chai thuốc nhỏ mắt, không nên lấy gừng, mùi nồng lắm ạ.” Anh nói xong liền nhanh chân bước lên tầng.
Mặt Phó lão gia tái xanh, rồi lại không kìm được cúi đầu ngửi thử ống tay áo của mình, quả nhiên mùi gừng nồng nặc. Ông ghét bỏ chau mày rồi cũng đi lên theo.
Bất kể thế nào thì cháu trai cũng đã ở lại rồi, tiếp theo là đến cô bé nhà họ Thẩm.
Khóe môi Phó lão gia cong lên, đôi mắt sáng lòe lòe.
Tin tức của nhà họ Phó nhanh chóng lan khắp thành phố, đến cả tai Thẩm lão gia. Phản ứng đầu tiên của ông chính là lão Phó lại đang dòm ngó cháu gái bảo bối của mình rồi. Ông không để ý đến vợ già khuyên can, mặt mày xanh mét, nổi giận đùng đùng đuổi giết đến nhà họ Phó.
“Lão Phó, lão già khốn nạn, ông đi ra cho tôi.”
Thẩm lão gia đứng dưới phòng khách nhà họ Phó, ngước lên tầng mà gào. Nhưng người bị gọi đến không phải Phó lão gia mà lại là Phó Hoành Dật.
“Ông Thẩm, ông làm gì vậy ạ?” Phó Hoành Dật thắc mắc nhìn Thẩm lão gia nổi giận đùng đùng.
Thẩm lão gia vừa thấy Phó Hoành Dật thì mắt liền trợn tròn, “Cháu tới đúng lúc lắm, ông cho cháu biết, đừng tưởng hai người loan tin thì ông sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này. Ông sẽ không đồng ý chuyện của cháu và Lan Lan đâu.”
Sự thắc mắc trong mắt Phó Hoành Dật lại càng dày thêm, không hiểu tại sao Thẩm lão gia lại nói như thế.
“Ông nói không đồng ý thì là không đồng ý sao? Ông đã hỏi Thanh Lan chưa?” Phó lão gia từ bên ngoài xông vào, ông vừa mới ra ngoài đi dạo một lúc đã thấy vệ sĩ mang vẻ mặt khó xử chạy tới, nói với ông là Thẩm lão gia đến nhà tìm ông tính sổ.
Nhìn thấy chính chủ, Thẩm lão gia lại càng tức giận, tay chỉ vào Phó lão gia cũng run run, “Tôi biết Lan Lan sẽ không đồng ý, cháu trai nhà ông đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không biết xấu hổ, dám xuống tay với cháu gái của tôi sao?”
“Tuổi của cháu tôi có lớn đâu, đàn ông ba mươi một nhành hoa, cháu tôi đang ở đúng độ tuổi như hoa, sao lại không xứng với cháu gái của ông chứ? Theo tôi thấy, hai đứa nó chính là duyên trời tác hợp.” Phó lão gia chống nạnh cãi nhau với Thẩm lão gia.
Trong lòng ông ghét bỏ Phó Hoành Dật lớn tuổi là một chuyện, nhưng để người khác nói như vậy thì không được, nhất là Thẩm lão gia.
“Nếu cháu trai của ông như một cành hoa thì cháu gái của tôi chính là mầm non vừa nhú.” Thẩm Vân Dịch không cam lòng yếu thế.
Tuổi tác của hai người cộng lại đã hơn trăm mà bây giờ lại như hai đứa trẻ ngây thơ.
Phó Hoành Dật bình thường vẫn luôn bình tĩnh ung dung, vậy mà lúc này mặt cũng hơi đen.
Hai ông lão vẫn còn cãi nhau đến “vui vẻ”, quên mất nhân vật chính mà họ nói đến vẫn còn ở hiện trường, hai người càng nói càng thái quá, bốn mắt nhìn nhau, tóe lửa khắp nơi. Thấy sắp đánh nhau đến nơi, Phó Hoành Dật bèn vội chen vào giữa hai người, ngăn cản một cuộc đại chiến sắp xảy ra.
“Hai ông ơi, có chuyện gì thì hai người cứ từ từ nói chuyện thôi.”
“Hừ, cái lão già ngoan cố này, ai muốn nói chuyện với ông ta chứ.” Đây là lời Phó lão gia.
“Hừ, ông ta nằm mơ giữa ban ngày, ông mới không thèm chấp nhặt.” Đây là lời của Thẩm lão gia.
Phòng khách im lặng như tờ.
“Hai ông, có ai nói cho cháu biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không ạ?” Phó Hoành Dật có thể đoán được đại khái, nhưng không rõ cụ thể thế nào.
Một câu nói đã nhắc nhở mục đích Thẩm lão gia tới đây ngày hôm nay, “Lão Phó, tôi cho ông biết, mặc kệ ông đã nói với người bên ngoài như thế nào, bây giờ ông phải đi ra giải thích rõ cho tôi. Cháu gái nhà tôi không có ý định vào nhà họ Phó, trước đó chỉ là lời đồn đại.”
“Có phải lời đồn hay không cũng chẳng do ông định đoạt. Nếu hai đứa trẻ thích nhau thì ông cũng không thể ngăn cản. Cháu nói đúng không, Hành Dật!” Nói xong, Phó lão gia lại nhìn Phó Hoành Dật, vẻ mặt đắc ý nếu như bỏ qua vẻ uy hiếp trong đôi mắt đó.
Thẩm lão gia nhìn về phía Phó Hoành Dật, rõ ràng là muốn nghe xem anh nói thế nào.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Thẩm lão gia, trong đầu Phó Hoành Dật bỗng hiện lên bóng dáng lạnh nhạt của Thẩm Thanh Lan, câu “cháu không thể lấy cô bé Thẩm Thanh Lan” đã đến bên miệng lại chẳng tài nào nói nên lời. Lòng anh mơ hồ có dự cảm, nếu nói lời này ra rồi thì chắc chắn sau này sẽ hối hận.
Tác giả :
Cửu Mạch Ly